18.1
Lâm Sở chạy một đường tới cạnh hồ nước sau trường, muốn yên tĩnh một lát.
Tuy hắn hiện tại có một bụng câu hỏi muốn hỏi Mộc Thần, thế nhưng hắn không muốn để Mộc Thần chứng kiến cảnh mình khóc. Lâm Sở suy nghĩ lúc hắn gặp Mộc Thần để ngả bài bản thân phải vô cùng lạnh lùng, trong lạnh lùng còn phải có thêm một chút ung dung, trong ung dung phải hiện ra vẻ ta đây không chấp!
Quyết định như vậy xong, nam thần mạnh mẽ quyết không chấp được 3 giây, sau đó khóc tèm lem.
Híc! Cậu ấy cái gì cũng biết lại không chịu nói, mau trả lại cục cưng ngoan hiền manh cho tui!
Uổng cho bản thân đau lòng vợ mỗi ngày vẽ nhiều quá hao tổn trí óc, mỗi ngày còn bóc vỏ hồ đào bổ não cho cậu ấy… (.>︿<)
Thật giống như chính mình là người giúp cậu ấy não bổ! Σ(°°)︴
Sau khi khổ sở một trận, Lâm Sở lau khô mặt gọi điện cho Giang Hàn, muốn được an ủi.
Nhạc chờ vang lên rất lâu, Giang Hàn bên kia vừa nhận điện thoại, giọng đã cực kỳ dung dữ, vô cùng đáng sợ gào: “Cái gì!?”
“Anh hét cái gì?” Lâm Sở nghẹn lời.
Nam thần giờ phút này, giống như một đóa hoa yếu ớt, vô cùng cần che chở và an ủi.
“Có rắm mau phóng!” Giang Hàn hoàn toàn mặc kệ chết sống của Lâm Sở, bắt đầu nổi giận mắng: “Đều tại mày! Đợi khi nào rãnh ông đây sẽ tìm mày tính sổ!”
“Em làm gì?” Lâm Sở cảm giác cuộc sống này thật khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-cach-cua-moi-nguoi-deu-khong-dung/3047574/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.