10.1
Đột ngột biến thân y như lần trước ở hành lang trường khiến Mộc Thần luống cuống tay chân.
Lâm Sở nằm trên đất xoa thắt lưng, mặc dù không có đau lắm nhưng nương theo chuyện bị thương để có cớ ăn đâu hủ tiếp, thế là nam thần không biết xấu hổ chỉ chỉ chính mình, nhộn nhạo nói: “Ai da, tớ không đứng dậy được.”
Mộc Thần sốt ruột: “Cậu nhanh về phòng đi!”
“Muốn hôn một cái mới đứng lên.” Lâm Sở nhắm mắt lại say sưa chờ nụ hôn sắp tới.
Kết quả 1 giây kế tiếp hắn đã bị Mộc Thần xách lên vứt ra ngoài cửa, lần này là cái mông chấm đất trước.
Sau đó Mộc Thần rầm một tiếng đóng cửa lại, lúc cửa vừa kịp đóng lại, hai tai sói trên đầu Mộc Thần liền xuất hiện.
Ngoài cửa truyền tới tiếng tru của Lâm Sở: “Vợ vợ! Mau cứu mạng!”
“Đừng quậy, cậu về ngủ đi.” Mộc Thần nghiêm khắc đập lên cửa, thật hết cách với nam thần kinh này.
Lâm Sở thống khổ nói: “Tớ không cử động được, nhất định là hồi nãy té mạnh quá.”
Mộc Thần nghi ngờ nói: “Thật hay giả?”
Lâm Sở buồn bã nói: “Nói không chừng đã bị liệt nửa người rồi.”
“Cậu đừng nói bậy.” Mộc Thần không yên tâm mở một khe cửa ra, chỉ ló ra một con mắt nhìn bên ngoài.
Lâm Sở lập tức nằm nhoài về phía khe cửa, hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, đôi mắt đẹp của Lâm Sở cong cong, đắc ý nói: “Ngoan, cho chồng vào.”
Bắt được cậu rồi! Hun cái! (づ  ̄3 ̄)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-cach-cua-moi-nguoi-deu-khong-dung/3047558/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.