Thế nhưng, thời thịnh thế này chẳng kéo dài được bao lâu.
Lý tướng quân trấn thủ Bắc Lĩnh Thập Tam Quan mất tích, khiến Đại Lương chìm trong hoang mang, bất an.
Ngay lúc mấu chốt này, Nhung Địch không những không thừa cơ bỏ đá xuống giếng, mà lại chủ động đề nghị đình chiến, thậm chí phái Tam vương tử tự mình đến kinh thành ký kết minh ước.
“Chuyện này quá đáng ngờ!” Mễ đại nhân lập tức phản đối. “Không phải tộc ta, ắt có rắp tâm!”
“Đông Tây Nam Bắc vốn là một nhà, làm gì có chuyện ‘không phải tộc ta’? Người Nhung hết quân lương,không chịu nổi chiến sự dài lâu, rõ ràng chỉ muốn mượn sườn núi xuống lừa! Đánh lâu dài chỉ tổ hao tổn tiền tài của dân chúng, Mễ đại nhân ngài nên hiểu đạo lý này nhất chứ?”
“Tiểu Triệu đại nhân,” Mễ đại nhân lạnh lùng đáp, “ Ngài cũng biết rõ ta là Hộ bộ Thượng thư, hiện giờ quốc lực vẫn đủ đầy, Đại Lương nhân tài đông đúc, tướng lĩnh đâu chỉ có mình Lý tướng quân, hà tất phải nhẫn nhịn trước lũ man di?”
Tiểu Triệu đại nhân vừa định phản bác thì bỗng có tiếng ồn ào từ trước điện truyền đến.
Một nhóm cung nhân hộ tống một vị phụ nhân trong bộ cung trang phục uy nghi, tiến thẳng vào đại điện, đám thị vệ bên ngoài giật mình nhìn nhau, cuối cùng vẫn do dự nhường đường.
Hoàng đế nhíu mày: “Mẫu hậu, Tuyên Chính Điện không phải nơi người nên tới...”
“Bệ hạ!” Thái hậu trầm giọng ngắt lời, vẻ mặt đau xót. “Từ thời Tiên đế tới nay, chiến sự kéo dài suốt bao năm, nay người vẫn muốn tiếp tục sao?”
Hoàng đế lặng thinh.
Thái hậu bật cười lạnh lùng, xoay người nhìn các đại thần trong điện:
“Chư vị đều xuất thân danh môn, ngày ngày ở kinh thành an nhàn, kê cao gối ngủ không lo lắng gì, làm sao hiểu được nỗi khổ của bách tính? Nhưng ai gia từng theo Tiên đế tuần hành Đại Lương, tận mắt chứng kiến.”
“Dân chúng ở biên cương ch-ế-t đói trong gió tuyết, bần nông ngoài kinh thành chỉ sống nhờ mấy bát gạo trong Thiện Nghĩa Thương! Các ngươi đã bao giờ để tâm chưa? Những linh hồn oan khuất kia, với các ngươi, chẳng qua chỉ là những con số bị gạch bỏ trên sổ sách mà thôi!”
“Bắc cảnh hiện giờ lòng dân hoảng loạn, phải ăn thịt cả con mình! Số dân c.h.ế.t vì hỗn loạn nhiều gấp bội số người c.h.ế.t bởi người Nhung cướp bóc! Trước đây không phải đã đề xuất để Thái tử đến Bắc cảnh trấn an lòng dân sao? Kết quả thế nào, sống ch-ế-t mặc bay?”
Tất cả đều yên tĩnh như gà, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Ta khẽ liếc nhìn Thẩm Xác ở phía trước, lòng ngày càng bất an, nhưng cũng không khỏi do dự. Rốt cuộc ta nên mong chờ kết cục nào đây?
Ai đúng, ai sai?
Sắc mặt Hoàng đế đen kịt như sắp nhỏ ra mực: “Mẫu hậu, hiện tại đang lúc nguy cấp, nếu Thái tử liều lĩnh đến Bắc cảnh, e rằng lòng dân ở kinh thành khó yên.”
"Bách tính ở kinh thành là bách tính, chẳng lẽ bách tính Bắc cảnh không phải?" Thái hậu cất cao giọng, chợt vung tay áo, "Được! Bệ hạ không quản, ai gia quản! Thái tử không đi, ai gia sẽ đi! Thái tử cao quý, nhưng ai gia đã già yếu, chẳng bằng hiến thân ở Bắc cảnh, vừa an lòng bách tính Đại Lương, vừa an ủi tiên đế nơi chín suối!"
Quần thần rối rít hô không dám, kinh hãi quỳ rạp xuống đất.
Tình thế đến nước này, Thẩm Xác đã không thể thoát thân nữa.
Hắn cúi người, mặt tái nhợt: "Hoàng tổ mẫu bớt giận, tôn nhi xin đi."
19.
Thái tử sắp khởi hành đến Bắc Lĩnh Thập Tam Quan, trong khi đó, Tứ hoàng tử của tộc Nhung Địch lại xin được mang sứ giả vào kinh thành.
Chúng thần tranh cãi nảy lửa ba ngày, cuối cùng định đoạt: "Tứ hoàng tử có thể vào kinh, nhưng sứ đoàn không được vượt quá hai mươi người, càng không được dẫn theo đội vệ lớn, Đại Lương sẽ phái sứ giả hộ tống."
"Nếu họ có ý đồ gây rối, cũng chỉ giải quyết được ngọn, chẳng trừ được gốc. Chỉ mong họ thật lòng muốn hòa đàm."
Thẩm Xác thở dài, ánh mắt m.ô.n.g lung nhìn về phương bắc.
Núi non trùng điệp ôm lấy ánh chiều tà, bầu trời rộng lớn nhưng ngột ngạt. Bên rìa hoàng hôn lấm tấm sắc tối, nặng nề phủ xuống trên đỉnh đầu.
Mây gió vần vũ, như muốn nói nhưng không thể.
Ta liếc nhìn Thẩm Xác, cố tỏ ra thoải mái: "Điện hạ, đừng chỉ hy vọng. Việc tới nước này, quan trọng nhất là sớm ổn định lòng quân Tây Bắc. Sau đó, hoặc tìm lại được Lý tướng quân, hoặc tìm được người thay thế, rồi mau chóng hồi kinh."
"Nào có dễ dàng như vậy" Hắn cười khẽ, "Lần này, phải nhờ ngươi giúp ta trông giữ kinh thành rồi."
“Điện hạ?”, Ta chu môi, "Có một khả năng, thần chỉ là một quan thất phẩm, chẳng thể tự ý quyết định được gì."
Thẩm Xác trầm ngâm nhìn ta thật lâu. rồi bất chợt thốt ra một câu chẳng đầu chẳng cuối:
"A Thanh, nếu... ta chỉ nói nếu thôi. Nếu sau lưng ngươi không có Huống gia, nếu ngươi không mang trọng trách triều đình, nếu ngươi có thể tự do đi đến bất cứ nơi nào... ngươi có nguyện ý cùng ta đến Bắc cảnh không?"
Ta sững người.
—--
Bên con đường dẫn về phương Bắc, từng cơn gió sắc như d.a.o cứa rát mặt, đau đớn chẳng thể bỏ qua. Màn sương mù âm u hòa cùng băng tuyết nơi chân trời, lạnh lẽo và ẩm ướt thấm vào những ngọn núi xa xa.
Ta cụp mắt, trong đầu hiện lên những hình ảnh chồng chéo.
Ánh nến ở Đông Cung vẫn cháy rực, bóng dáng Thẩm Xác chong đèn ngồi trước án thư xử lý công vụ vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Hắn vốn luôn thong dong, thủ đoạn chu toàn ổn thỏa, dễ dàng hóa giải rối loạn trong âm thầm.
Nhưng lời Thái hậu nói trên triều vẫn còn văng vẳng bên tai, đánh thẳng vào lòng ta, hỏi ta rằng liệu những lý lẽ trước đây của mình là công bằng hay thiên vị.
Thế nhưng, Triệu gia quả thật là không trong sạch. Tham ô hối lộ là sự thật... Rốt cuộc phải lựa chọn thế nào?
Ta im lặng rất lâu, lâu đến mức Thẩm Xác khẽ thở dài. Hắn vỗ thân ngựa bên cạnh, phi người lên định quay đầu rời đi.
Trái tim ta bất giác đập như trống nổi.
Trong thâm tâm có tiếng thì thầm—---"Lần này hắn quay đi, có lẽ là mãi mãi."
"Ngươi có hối hận không?"
"Có không?"
Có không….
"Điện hạ! Chờ đã!"
Ta đuổi theo, túm lấy vạt áo của Thẩm Xác, khẽ nói: "Thần... thần nguyện ý."
Bóng lưng Thẩm Xác khựng lại trong giây lát.
Rồi hắn bật cười sang sảng, quay lại, ném cho ta một cái ấn bằng ngọc.
Ta nhìn kỹ, lập tức kinh hãi: "Đây là...!"
"Ngọc ấn của Thái tử," hắn nói bằng giọng nhẹ nhàng, "Nếu có tình huống khẩn cấp, ngươi có thể dùng ấn này để ra vào Hoàng thành nội môn sau giờ giới nghiêm, cũng có thể điều động cấm vệ ở Đông Cung."
Ta sợ hãi: "Thần... thần không thể gánh vác trọng trách này..."
"A Thanh."
Cơn gió xốc tung lọn tóc trên trán hắn, hắn dịu dàng cười: “Bắc Lĩnh gió cát rất lớn, lần này ta đi, đường dài đằng đẵng, hi vọng ngươi có thể thay ta giữ nhà."
Chưa kịp để ta trả lời, hắn đã giơ roi, thúc ngựa hòa vào đoàn người, chuẩn bị tiến về phương Bắc.
Ta cẩn thận cất kỹ ấn ngọc, một mình đứng tại chỗ hồi lâu.
Hai mắt ta cay xè, ta cúi đầu chớp liên tục.
Gió lớn.
Gió thật lớn mà!
20.
Dạo gần đây, Đại Lương chuẩn bị nghênh tiếp vương tử Nhung Địch vào kinh. Triều đình lấy lễ độ để thể hiện uy nghi quốc gia, vì vậy đội tuần tra trên phố cũng tăng gấp đôi.
Ta không muốn quá phô trương vào thời điểm nhạy cảm này, nên chỉ một thân một ngựa đến tiễn người.
Không ngờ đường đến dịch trạm lại gập ghềnh như thế, suýt làm thắt lưng ta rã rời trên lưng ngựa.
Khổ sở cưỡi ngựa về đến phủ, ta liền ngửa người ngã phịch lên giường, vùi mặt vào gối, rên rỉ: "Tứ muội đâu? Mau gọi con bé đến xem cái eo cho ta."
Thị nữ thân cận Hồng Sương nhìn sắc mặt ta, rồi ấp a ấp úng đáp: "Tứ tiểu thư... đã rời phủ đi về phương Bắc rồi ạ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]