Hắn đỏ mặt quay đi, nói năng lộn xộn: “Sao ngươi không nói với ta? Phụ thân cũng không dạy, ngươi cũng không dạy, các ngươi cứ để ta giống như kẻ ngốc, cứ luôn... Nói chung là chuyện này... ta có lỗi với ngươi...”
Ta phì cười: “Với cái tính cứng đầu cứng cổ của Bách Tuyết Xuyên ngươi, nói ra ngươi sẽ nghe à? Có khi còn đ.ấ.m ta hai quyền ấy chứ. Thà để ngươi tự ngộ ra còn hơn.”
Bạch Tuyết Xuyên ngượng ngùng cúi đầu.
“A Thanh,” hắn ngập ngừng một lúc, nhỏ giọng nói: “Ta sắp thành thân rồi.”
Ta có chút ngạc nhiên.
Mặt hắn đỏ ửng, khóe môi không giấu được ý cười: “Là đích nữ nhà Đỗ Ngự Sử, hiền thục đoan trang, tri thư đạt lý, còn biết múa Lạc Thần vũ... À, cái đó...” Hắn gãi gãi mũi, “Hiểu lầm giữa chúng ta đã xóa bỏ, vẫn là bằng hữu tốt nhất. Ta về sẽ sai người gửi thiếp mời cho ngươi, đến lúc đó ngươi nhất định phải tới dự hôn lễ của ta đấy!”
Ta mỉm cười chân thành: “Được thôi. Nhưng ta có được nháo động phòng không? Lần này ta phải chơi cho đã mới được. Ai bảo tên nhóc ngươi lại thành thân trước ta! Hừ!”
“Được! Ngươi nháo thì cứ nháo, chỉ cần đừng dọa phu nhân của ta là được!”
Bạch Tuyết Xuyên đi rồi, ta thu lại nụ cười trêu chọc, cúi đầu nhìn bản thân mình.
Một thân quan phục, mộc mạc và quê mùa.
Năm ấy, thiếu niên thám hoa cưỡi ngựa dạo trên đường lớn, say cười trước gió xuân, khí phách kiêu ngạo nay đã bị thế sự mài mòn thành bụi đất, giờ chỉ còn lại một thân phong trần và sự đưa đẩy lõi đời.
Ta đã quen bó ngực, trầm giọng, chắp tay hành lễ, mở miệng khép miệng đều là quân thần, ngẩng đầu cúi đầu đều thấy hoàng thành.
Váy múa ư?
Chắc giờ nằm trong tủ phủ bụi rồi!
Bốn bề vắng lặng, ta chần chừ một lát, cách lớp áo kéo nhẹ dải vải bó trước ngực, thử ưỡn thẳng người với tư thế thoải mái hơn—
Đau!
Siết đau quá!
Ta cười tự giễu.
Đã chọn con đường này, sao còn mơ tưởng cuộc sống của nữ nhi bình thường khác?
Ta thả tay, chỉnh lại vạt áo, rồi sửa sang mũ quan, tay áo rộng thu lại, ngồi ngay ngắn như một quân tử chuẩn mực của Đại Lương.
Huống Lưu Thanh à Huống Lưu Thanh.
Đừng tham hư vọng.
Hãy tỉnh táo.
12.
Sau một ngày bận rộn trở về phủ, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào ta lại lấy ra một vò rượu đã giấu từ lâu, giữa sân viện đầy trời tuyết bay, tự châm rượu uống một mình.
Lại bất giác nhớ về Bạch Tuyết Xuyên trước kỳ thi hội năm ấy.
Khi đó, hắn vẫn chưa khoác quan bào, chỉ mặc một thân bạch y phóng khoáng, thần thái hào sảng, hứng thú đến gần nhìn quyển sách trong tay ta.
“Ngươi cũng đọc Trương Cửu Linh sao?” Hắn ngạc nhiên, vui vẻ hỏi, ‘Giang Nam hữu đan quất, kinh đông do lục lâm. Khởi y địa khí noãn, tự hữu tuế hàn tâm!’* Ta thích nhất bài này! Ta nghĩ rằng, sau “Quất tụng” của Khuất Nguyên, thì chỉ bài này là thể hiện rõ nhất cốt cách của cây quýt!”
(*) Dịch nghĩa: Giang Nam có quýt đỏ, Suốt đông vẫn tốt tươi, Đâu phải nhờ đất ấm, Quýt chịu lạnh thế thôi
“Trùng hợp thật,” ta cong mắt cười khẽ, “Ta cũng thích hai bài ấy, nhưng tâm đắc nhất vẫn là bài ‘Cảm ngộ’ của Trương Thừa Tướng—--’Thảo mộc hữu bản tâm, hà cầu mỹ nhân chiết.’, cốt cách cao nhã, phong thái quân tử ấy, chính là đích đến cả đời của ta.”
“Hay quá! Huống huynh, không, A Thanh!” Bạch Tuyết Xuyên cười lớn, thân thiết khoác vai ta, “Chỉ cần ngươi đọc Trương Cửu Linh, chúng ta chính là huynh đệ khác cha khác mẹ! Con đường này, kết bạn đồng hành nhé!”
...Nhưng…
Thuở ấy, chúng ta nào biết—
Trời cao, đường xa, sương tuyết liên miên.
13.
Gió rét thấu xương, ta bất giác hít sâu một hơi.
Ta hiểu rằng, bản thân đã chọn con đường khó khăn hơn bất kỳ ai, định mệnh cô độc cả đời...
“Này!”
Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau.
Ta giật mình quay đầu lại.
Giữa trời tuyết trắng mênh mông, Thẩm Xác ăn vận một thân hồng y rực rỡ như lửa, vừa cười vừa bảo: “Thanh của ta! Sao lại ngồi uống rượu một mình thế này?”
“Ngài đường đường là Thái tử, trèo tường lén gặp thần tử, thế có ổn không?” Ta bất đắc dĩ đẩy cây dù trong tay hắn ra, “Thần không che ô, chỉ muốn hứng tuyết một lát thôi. Điện hạ đi đi, mặc kệ thần... Ấy! Ấy! Ấy!”
Thẩm Xác hất tay một cái, trực tiếp ném luôn cây dù đi.
“Cứ hứng tuyết đi!” Hắn cười nhẹ, “Ta sẽ cùng ngươi!”
Bàn tay đang nâng vò rượu của ta khựng lại, ánh mắt bỗng chốc sẫm lại.
Nhưng rồi lại bị mưa tuyết ngập trời che đi mất.
14.
Sau kỳ khảo hạch cuối năm, việc thăng quan giáng chức của quan lại Đại Lương, thường sẽ thực hiện vào tiết đầu xuân năm sau.
Nhưng Ti Thiên Giám nói rằng tháng Chạp năm nay là đại cát, thế nên Hoàng đế liền phất tay phê chuẩn, những ai đáng được thăng chức thì thăng trước luôn.
Điểm khảo hạch của ta thuộc hàng thượng thượng đẳng, trực tiếp thăng lên chính thất phẩm Chiêm Sự Ty Trực.
Khi thái giám đến tuyên chỉ, ta không khỏi kinh ngạc:
“Thái tử điện hạ địa vị thâm sâu, làm quan thuộc Đông cung là phúc phần mà người khác có cầu cũng chẳng được. Ngài vốn đã có không ít thành tựu ở địa phương, nay lại vào Đông cung, tiền đồ rộng mở vô hạn đó.”
Ta làm ra vẻ vui mừng mà thưởng cho y chút bạc, nhưng quay người một cái lại không giấu nổi vẻ rầu rĩ.
Bằng tình nghĩa của ta với Thẩm Xác, được điều vào Đông cung có lẽ so với người khác ta sẽ được chiếu cố nhiều hơn.
Nhưng ta sợ nhất chính điều này.
Từ khi nhập sĩ tới nay, ta tự nhận mỗi một bước đi đều không thẹn với lòng.
Thuở mới vào quan trường, vốn dĩ nhờ xuất thân mà ta có thể trực tiếp nhận chức quan ở kinh thành, nhưng ta lại tự xin đến địa phương để lịch luyện.
Cái bóng bảo hộ vô hình của Huống gia đối với ta là không thể phủ nhận, vậy nên ta gắng sức gấp bội, để cho giá trị của những gì ta nhận được và những gì ta bỏ ra luôn luôn tương xứng, chưa bao giờ nhàn nhã thoải mái mà hưởng thụ những ưu đãi đó.
Huống chi Thẩm Xác là Thái tử, nếu đối xử thiên vị sẽ làm tổn hại đến thanh danh của hắn sau này.
Nhưng, lời này ta không thể nói thẳng với hắn được, nếu hắn vốn không có ý đó, chẳng phải ta đã tự mình đa tình ư?
Ai nha nha! Phiền não quá đi!
Ta thấp thỏm dọn vào Chiêm Sự Phủ ở Đông cung, làm việc một ngày, nhưng không phát hiện ra mình có gì khác biệt so với những người khác.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ta lại có chút giận dỗi.
Thẩm Xác, tên tiểu tử ngươi đúng là vô tình!
Dù sao cũng đã hạ triều, ta vừa tự mắng bản thân có bệnh, vừa bắt đầu lục lọi khắp nơi. Cuối cùng, khi kéo ra một ngăn tủ nhỏ, ta phát hiện ra một cái hộp gỗ nhỏ tỏa ra hương thơm nức mũi.
Ta mở nắp hộp—
Mứt mơ đường, anh đào muối tiêu, dương mai ủ rượu, bánh hồng đỏ phủ kem...
A! Thoải mái quá!
Tên tiểu tử này, trong lòng quả nhiên vẫn có ta.
15.
Mùa đông năm nay, người Nhung phá lệ hung hăng, quân phòng thủ ở phương Bắc vật tư hao tổn rất nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]