Chương trước
Chương sau
Trong động phủ, bốn viên Kim Đan đã hoàn toàn biến mất, bị Liễu Tàn Dương hấp thu vào trong người.

Khí hải của hắn chấn động dữ dội, Liễu Tàn Dương dừng tăng tu vi lên, hiện tại linh lực trong người hắn có quá nhiều tạp chất, hắn cần thời gian dài loại bỏ tạp chất.

Liễu Tàn Dương đi ra khỏi động phủ, Phong Nhi lại hiện thân, ánh mắt hoảng sợ nhìn Liễu Tàn Dương.

- Có lẽ lần này mình trốn không thoát!

Trong lòng Phong Nhi sinh ra cảm giác buồn bã thật nhiều, đây là vận mệnh của mình, ông trời thật bất công, cho mình thần trí, lại mang đến nhiều vận rủi cho nàng.

- Ngươi đã tu luyện bao lâu rồi?

Liễu Tàn Dương dò xét tiểu sâm tinh.

- Năm ngàn năm!

Phong Nhi mở miệng.

Liễu Tàn Dương sinh ra nghi hoặc, một yêu tinh tu hành năm ngàn năm, ít nhất cũng có thể đột phá Kim Đan kỳ, vì sao tu vi tiểu sâm tinh lại yếu như thế? Căn bản không giống tinh quái tu hành năm ngàn năm,

- Ngươi quyết định, muốn ăn ta sao?

Khóe mắt tiểu sâm tinh Phong Nhi đỏ rực, thân thể run rẩy.

- Không nên đùa giỡn ta, ngươi nói ngươi tu hành năm ngàn năm, ngươi nhất định biết rõ, bị đuổi giết năm ngàn năm là chuyện tàn khốc cỡ nào? Tâm trí cứng cỏi thế nào? Bộ dáng điềm đạm đáng yêu của ngươi không có tác dụng với ta, bởi vì ta không tin ngươi, chẳng lẽ ngươi tu vi thấp, lịch duyệt cũng không có sao? Nếu ngươi thật sự ngây thơ, ngươi có thể sống sót trong năm ngàn năm bị đuổi giết sao?

Liễu Tàn Dương nói lời này, tiểu sâm tinh ngây người nhìn Liễu Tàn Dương, dường như bị nói trúng suy nghĩ cho nên không nói nên lời.

- Mặc kệ ngươi nói cái gì, ta đều nghe ngươi, chỉ cần ngươi không ăn ta là được.

Cuối cùng tiểu sâm tinh đánh bạo nói ra những lời này.

Liễu Tàn Dương nhìn tiểu sâm tinh, nhớ tới lời nàng nói úc trước, hỏi:

- Ngươi nói có thể ăn một cánh tay của ngươi, ăn cánh tay của ngươi có chỗ tốt gì?

Phong Nhi nghe Liễu Tàn Dương hỏi như vậy, sắc mặt vui vẻ:

- Cánh tay của ta có rất nhiều chỗ tốt, có thể cường thân kiện thể, tăng tiến tu vi, bình tâm tĩnh khí.

Liễu Tàn Dương nghe sâm tinh nói thế, rốt cuộc biết vì sao sâm tinh tu hành năm ngàn năm lại không thể đột phá Kim Đan.

Bởi vì mỗi lần nàng bị người ta bắt được, liền buông tha một phần tu vi, cung cấp cho người ta ăn, không khác gì tu hành vài trăm năm thay kẻ khác, tuần hoàn ác tính như vậy cho nên nàng không thể tấn cấp.

- Vận mệnh của ngươi thật thê thảm.

Liễu Tàn Dương nói ra.

Tiểu sâm tinh nghe Liễu Tàn Dương nói thế, đau đớn trong tâm hồn cũng bộc lộ ra:

- Bọn họ nhìn thấy ta đều muốn ăn ta, ai cũng muốn ăn ta, cho dù ta trốn ở đâu đều bị bắt được, nếu không phải ta thông minh, đã sớm bị ăn tươi rồi.

- Kỳ thật lần này ta đến đây cũng là vì bắt ngươi.

Đột nhiên Liễu Tàn Dương mở miệng chen ngang lời sâm tinh.

Tiểu sâm tinh nghe được lời này, thân thể lập tức run rẩy.

- Đừng bắt ta, ta sợ, ta cho ngươi ăn một cánh tay của ta, đừng bắt ta đi, ta sợ bị luyện thành đan dược!

Thân thể tiểu sâm tinh lui ra phía sau, Liễu Tàn Dương đã biến thành ác ma trong mắt nàng.

- Yên tâm đi, ta sẽ không bắt ngươi trở về, ta chẳng những sẽ không bắt ngươi trở về, ta còn truyền thụ cho ngươi một bộ công pháp nhân loại!

Liễu Tàn Dương nhìn tiểu sâm tinh, trịnh trọng nói một câu, tiểu sâm tinh Phong Nhi hiện tại không có đường lui, chỉ có thể mặc cho Liễu Tàn Dương bài bố, là ăn, hay là luyện đan, nàng không thể khống chế, bởi vì nàng quá yếu ớt.

Liễu Tàn Dương chưa bao giờ gặp sâm tinh có tu vi Kim Đan, trong thời gian mấy ngàn năm tồn tại của hắn, hắn chưa từng nghe nói hay phát hiện có sâm tinh đột phá Kim Đan, cho nên hắn rất chờ mong.

Trước mắt tiểu sâm tinh có cảnh giới Trúc Cơ không có tác dụng với mình, nhưng nếu nàng tấn cấp lên Kim Đan thì sao? Có thể trợ giúp mình đột phá Toái Anh kỳ hay không? Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ, có lẽ sau khi tiểu sâm tinh đột phá Kim Đan, Liễu Tàn Dương đã cải biến suy nghĩ này.

Trong sơn cốc, Liễu Tàn Dương chung sống hòa bình với tiểu sâm tinh.

Liễu Tàn Dương trừ tu luyện ra, hắn còn truyền cho Phong Nhi một ít công phap và thủ pháp tu hành của nhân loại.

Phong Nhi đã tu luyện năm ngàn năm, thần trí đã mở, năng lực tiếp nhận công pháp rất mạnh, hiện tại đang ở trong hoàn cảnh an nhàn, tiểu sâm tinh có thể hấp thu nhật nguyệt tinh hoa không cố kỵ, không ngừng rèn luyện thân thể mình.

Nửa năm sau, Liễu Tàn Dương bước ra khỏi động phủ, tiểu sâm tinh đi theo sau lưng.

- Sư phụ, ngươi nói, nếu như ta bị người khác ăn tươi, ta có khả năng phục sinh hay không?

- Không thể!

- Sư phụ, ta muốn trường sinh bất tử, cho dù người khác ăn ta thế nào, ta cũng bất tử, sư phụ, ngươi truyền cho ta thuật trường sinh bất tử đi.

Tiểu sâm tinh nói ra nguyện vọng lớn nhất trong lòng.

- Ngươi đừng lôi kéo làm quen như thế, ta chưa bao giờ thu ngươi làm đồ đệ.

Liễu Tàn Dương trách cứ, thế gian làm gì có thuật trường sinh bất tử, cho dù mình có cảnh giới Nguyên Anh đại thừa, cũng sẽ có ngày thọ nguyên khô cạn, cho dù tu vi Hóa Thần cũng có ngày phải chết, Liễu Tàn Dương không biết thế gian này có thuật trường sinh bất tử hay không.

- Sư phụ, ngươi xem pháp thuật của ta thế nào?

Phong Nhi đã không còn sợ hãi Liễu Tàn Dương, nàng biết rõ Liễu Tàn Dương biểu hiện lạnh như băng, nhưng hắn rất tốt với nàng, cho dù nàng hỏi cái gì, hắn đều giải đáp, cho dù là vấn đề rất nhàm chán, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn mình cũng không hung ác, một điểm mấu chốt nhất là hắn không ăn nàng, cũng không ăn cánh tay của nàng.

Tiểu sâm tinh vung tay lên, một dòng suối xuất hiện dưới đất, chỉ trong giây lát đã hóa thành dòng sông nhỏ chảy ra chung quanh, sau đó dòng sông biến mất trước mặt Liễu Tàn Dương.

Đây là một loại ảo thuật, cho dù Liễu Tàn Dương đã đến cảnh giới Giả Đan cũng bị mê hoặc, không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.

- Đây chỉ là con đường nhỏ, thuận tiện thì dùng, bình thường không nên vận dụng, ngươi cần phải tăng cảnh giới và lực lượng lên!

Liễu Tàn Dương khuyên bảo, tình cảnh của tiểu sâm tinh còn tàn khốc hơn cả hắn, chung quanh nàng đều là địch nhân, sẽ chiến đấu nhiều lần, trốn tránh không phải biện pháp tốt.

Sâm tinh Phong Nhi thu ảo thuật, trong mắt mang theo khí tức khắc nghiệt, một cổ thụ đầy dây leo cách đó không xa hóa thành một cự nhân không thể di động, nhánh cây biến thành vũ khí, có thể công kích người xâm phạm.

- Không tệ.

Liễu Tàn Dương nói ra.

Phong nhi trời sinh thông linh với cây cỏ, sau khi tu hành công pháp Liễu Tàn Dương truyền thụ đã có thể câu thông cây cỏ, có thể sử dụng chúng tác chiến, trước mắt lực lượng chiến đấu còn yếu, nhưng mà ngày sau, sau khi phát triển đến cảnh giới nhất định, Phong nhi là cường giả vô địch trong rừng, chỉ cần có một cây cỏ còn sống, nàng sẽ không bị bắt.

Trong khoảng thời gian này, Liễu Tàn Dương đã tiêu trừ hơn phân nửa tạp chất trong người, không quá một tháng hắn sẽ ngưng tụ Kim Đan, đặt chân lên cảnh giới Kim Đan chân chính.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.