Chương trước
Chương sau
Liễu Tàn Dương nhìn đồ vật dơ bẩn trước cửa rồi cười, cười rất điên cuồng, cười không kiêng nể gì cả, cười đến mức Lôi Hổ nhíu mày, cười đến khi đám đệ tử nội môn chế nhạo Liễu Tàn Dương toàn thân phát lạnh, bọn họ cảm giác uy hiếp, dường như có ác ma thức tỉnh sắp thôn phệ huyết nhục bọn họ.

Sau nửa ngày, Liễu Tàn Dương ngưng cười, hắn vượt qua cánh cửa đầy vật dơ bẩn, cửa sân đóng lại, những vật dơ bẩn vẫn ở trước cửa, tỏa ra mùi hôi tanh tưởi.

- Vô Lượng Môn đã mục nát đến mức này rồi.

Trong dầu Liễu Tàn Dương nhớ đến đám đệ tử chế nhạo mình, nhớ đến những trắc trở khi bị đẩy vào tuyệt cảnh.

- Đây cũng là Vô Lượng Môn sao, ta chỉ muốn trộm Hóa Thần Quyết của các ngươi, nhưng nếu không quấy các ngươi long trời lỡ đất, khó bình tức giận trong lòng ta.

- Ưng đạo nhân! Tất cả là do ngươi sai sử, trong nhiệm vụ sư môn lần này, ta sẽ giết ngươi!

Liễu Tàn Dương ngồi trong nội viện, hắn bình ổn lửa giận trong lòng.

Mấy ngày sau, giọng Lôi Hổ vang lên:

- Ưng đạo nhân, Long Nhất, Long Ngũ, Kim Kiều, Liễu Tàn Dương, tiến về đại điện nhận nhiệm vụ sư môn.

Liễu Tàn Dương đứng lên, hắn đã sớm chuẩn bị thật tốt, hắn chờ ngày nhiệm vụ sư môn bắt đầu, hắn muốn phát tiết lửa giận, mà Ưng đạo nhân là người bắt đầu.

Bởi vì mình chiếm dụng một vị trí, Kim Kiều liền muốn tiêu diệt mình, chắc chắn đã đạt được Ưng đạo nhân đồng ý, hắn không ngờ lý do giết mình hoang đường như thế.

Liễu Tàn Dương nhớ lúc vừa vào nội môn, bảy tên đệ tử nội môn giết ra khỏi cửa, nếu không giết ra biển máu ngập trời, các ngươi sẽ còn vô tri thêm nhiều lần nữa.

Hắn bước ra khỏi sân, lần này không còn đệ tử nội môn nào dám ở gần đây nữa, nhưng mà dấu vết dơ bẩn đã khô vẫn còn lưu lại.

Bốn người Ưng đạo nhân đã sớm đến chánh điện, huynh đệ Long Nhất Long Ngũ vẫn bảo trì tư thái cuồng ngạo, Kim Kiều hơi cau mày, ấn tượng khủng bố về một kiếm Liệt Thiên của Liễu Tàn Dương ngày ấy vẫn chưa biến mất.

Ánh nắng chói mắt chiếu vào trong chánh điện, nơi đây sinh ra vài phần hạo nhiên chính khí.

Một thân ảnh xuất hiện ngăn cản ánh sáng chiếu vào, bóng dáng kéo rất dài, Ưng đạo nhân nhìn ra sau, một thân ảnh đi vào từ cửa chính đã che đi hào quang của hắn.

Hắn đi vào từng bước giống như binh khí đầy như kinh nghiệm sa trường, cho dù đối rừng đao biển tên vẫn không sợ hãi.

Ưng đạo nhân híp mắt lại, sau lưng Liễu Tàn Dương cõng Bát Quái Kiếm đi vào trong chánh điện.

Lôi Hổ thấy Liễu Tàn Dương đã đến, ý bảo năm người tới gần.

- Các ngươi phải đi đến một nơi cách nội môn năm mươi vạn dặm, việc này cực kỳ hung hiểm, các ngươi phải cẩn thận, nếu qua ba tháng không hoàn thành nhiệm vụ sư môn, cứ quay về đi!

Lôi Hổ nhìn Ưng đạo nhân và Liễu Tàn Dương, lại mở miệng nói:

- Ta biết rõ các ngươi có một ít hiểu lầm, nhưng hy vọng các ngươi nên vứt bỏ hiềm khích lúc trước, cùng tiến cùng thoái.

Ưng đạo nhân và Liễu Tàn Dương đều không có trả lời.

Lôi Hổ cũng không có tiếp tục khuyên bảo, lại nói về nhiệm vụ sư môn.

- Lần này các ngươi phải bắt một gốc sâm tinh tu hành vài ngàn năm, xem như sư môn khảo nghiệm các ngươi, gốc sâm tinh này có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, am hiểu chạy trốn, đương nhiên, các ngươi đối mặt hung hiểm không phải đến từ sâm tinh, nhớ lấy, coi chừng đệ tử các sơn môn khác, hiện tại ta tiễn ngươi đi một đoạn.

Lôi Hổ phất tay áo, hắn đi ra khỏi chánh điện, đi vào trong nội viện, khẽ đảo bàn tay lấy ra một tấm Truyền Tống Phù.

- Việc này hung hiểm, ta hy vọng các ngươi đều sống sót trở về.

Lôi Hổ nói xong, tu vi Kim Đan hậu kỳ hiển thị thần uy, năm đạo hào quang bao phủ đám người Liễu Tàn Dương vào trong.

Chấn động thật lớn sinh ra, Truyền Tống Phù khởi động.

Đám người Liễu Tàn Dương biến mất trong nội viện, Lôi Hổ quay về chánh điện, khoanh chân ngồi xuống, hắn không quan tâm mấy người này, sau khi rời sơn môn, mặc cho bọn họ đấu thiên hôn địa ám cũng chỉ là râu ria.

Cảnh vật biến hóa nhanh chóng, khi thì xuất hiện khi thì mất đi, Liễu Tàn Dương hơi cúi người xuống, hắn không khác gì con báo lẩn vào trong rừng sâu.

Truyền Tống Phù không có điểm đến cố định, sau khi truyền tống năm mười vạn dặm thì vị trí mỗi người sẽ sai lệch vài chục mét.

Liễu Tàn Dương ẩn thân trong rừng rậm, trận săn giết đã bắt đầu, đám người Ưng đạo nhân phải chết, hắn nhanh chóng tới gần Long Ngũ lạc đàn, đây là kẻ phải chết đầu tiên.

Sau khi Ưng đạo nhân khôi phục năng lực hành động, hắn nhanh chóng thả thần thức ra bao phủ phạm vi trăm dặm, nhanh chóng dò xét vị trí của những người khác, Liễu Tàn Dương tiến đến gần Long Ngũ cũng bị hắn nhìn thấy rõ ràng.

- Hắn là tên điên hay sao? Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng tu sĩ Trúc Cơ có thể đánh bại tu sĩ Kim Đan, hơn nữa còn là bốn tu sĩ Kim Đan, bản thân ta lại đạt đến Kim Đan trung kỳ, phải biết rằng sau Trúc Cơ Kỳ còn có cảnh giới Giả Đan, vượt qua Giả Đan mới tiến vào Kim Đan sơ kỳ.

Ưng đạo nhân càng hiếu kỳ về Liễu Tàn Dương nhiều hơn, hắn đã sớm bỏ qua lòng khinh thường, người này có thể đả thương Kim Kiều chắc chắn có chỗ hơn người, tuyệt đối không được xem nhẹ hắn.

Thân ảnh Liễu Tàn Dương thân như ẩn như hiện đi tới gần Long Ngũ.

Trong mấy người này, Long Ngũ tính tình táo bạo nhất, hắn cũng có quan hệ tốt nhất với Ưng đạo nhân, Ưng đạo nhân sai bảo gì hắn cũng làm theo, hắn cảm giác Liễu Tàn Dương là con rệp buồn nôn, hắn xem ra, Liễu Tàn Dương chính là con rệp đáng chết, phải giết thật thống khoái.

- Ta sẽ lột da rút gân ngươi ra!

Long Ngũ cảm giác Liễu Tàn Dương đã đến, thân thể chấn động, lập tức bay thẳng về phía Liễu Tàn Dương.

Phi kiếm sau lưng Liễu Tàn Dương đã ra khỏi vỏ, nó giống như ngân long đang xoay quanh thân thể, thanh phi kiếm này liên hệ chặt chẽ với Du Long Đại Pháp, công phòng nhất thể.

Hai phút sau, Liễu Tàn Dương và Long Ngũ đã chạm mặt nhau.

Liễu Tàn Dương nhìn chằm chằm vào Long Ngũ, hắn cười tàn nhẫn, ác ma giang cánh, răng nanh ẩn hiện, chém giết điên cuồng chính thức bắt đầu...

- Đi!

Ưng đạo nhân cách Liễu Tàn Dương ba mươi dặm, ba mươi dặm này là phạm vi công kích của hắn, sau khi thần thức phát xạ đến thì phi kiếm sẽ bay đi, vượt qua toàn bộ cây rừng ngăn cản ven đường, xuyên qua núi rừng với tốc độ cực nhanh.

Tu sĩ Kim Đan công kích rất rộng, nhưng còn chưa đạt đến hiệu quả giết người ngoài ngàn dặm.

Tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh lại có thể khống chế sinh tử tu sĩ Kim Đan trong phạm vi vạn dặm, đạt tới cảnh giới Nguyên Anh được gọi là ma đầu chân chính, bởi vì chỉ cần hắn muốn chạy, trừ tu sĩ Hóa Thần kỳ đuổi theo, trừ có pháp bảo theo dõi đặc thù, nếu Nguyên Anh muốn giết người có cảnh giới thấp hơn sẽ không cần hiện thân, động ngón tay cách vạn dặm là có thể làm được, đây chính là năng lực đặc biệt của tu sĩ Nguyên Anh, thần hồn xuất thể.

Liễu Tàn Dương xây dựng Tiên quốc, trong mấy ngày bình định tất cả môn phái, quốc gia trong phạm vi mười vạn dặm là dựa vào năng lực này, nếu như đi từng bước giết từng bước, không biết hắn phải mất năm nào tháng nào mới làm xong.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.