Edit: Vi
Nhiều thêm một người với Giản Đan thì cũng không có gì ảnh hưởng, chẳng qua là bữa tối có thêm đồ ăn mà thôi.
Ăn xong, bác sĩ nhỏ mang theo một đám mây u ám ngồi trên sopha nhà Giản Đan trồng nấm, Đổng Thư không có hứng thú gì với thằng nhóc kì quái này, gọt cho nó một đĩa hoa quả rồi đi giặt quần áo.
Nhưng chú chó con của nhà Giản Đan lại khá có hứng với bác sĩ nhỏ, nó vẫy đuôi chạy sang trái lại chạy sang phải bác sĩ nhỏ, bác sĩ nhỏ nhìn thấy chó con đang vòng quanh, nhìn một chút xíu thì suýt khóc.
– Sao vậy, cậu sợ chó à?
Giản Đan cầm một phong chocolate nhân hạnh đào ngồi trên sopha, thấy bác sĩ nhỏ như thế thì duỗi tay ra, ôm cún con vào lòng.
Cún con lớn rất nhanh, được nuôi trong nhà Giản Đan sành ăn đã sớm béo ú nu, đứng lên nhìn hệt như viên kẹo tròn. Giản Đan xé một gói Pedigree cho nó ăn, tránh cho ranh con này coi mặt mình thành đồ ăn mà liếm láp không ngừng.
Bác sĩ nhỏ sụt sịt:
– Không phải… Chẳng qua nhìn thấy nó lại nhớ đến chó nhà tôi…
– Ồ? Tên là gì vậy?
– Gọi là Khoai Rán.
– Haha, tên này được đấy, chó nhà tôi gọi là Chó Con!
Vậy nên chúng ta có thể đưa ra kết luận, kẻ ngốc đặt tên cũng ngốc.
Vì đầu năm nên lượng công việc tăng, Giản Đan rất mệt. Thời tiết mùa xuân cũng không phải quá lạnh, Giản Đan thấy để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-401-khu-chung-cu-so-35/2339413/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.