"Sát nhân?" Tịch lão thái gia nghe nàng nói mà thộn người, vẻ mặt ngây ra như thể không hiểu những gì nàng đang nói.
"Haha...." Tịch Ngạn Tử cười lớn, tiếng cười chế giễu châm chọc vang lên khắp đại sảnh và cũng không có ý định dừng lại.
Thấy biểu hiện này của đứa cháu gái, Tịch lão thái gia càng thấy khó hiểu. Rốt cuộc lời nói của con bé là có ý gì chứ?
Trầm ngâm chìm vào suy nghĩ của bản thân, ông cũng không còn để ý gì đến những gì trước mắt. Cứ như vậy cho đến khi bên ngoài toà đại sứ vang vọng vào một tiếng quát tháo của người đàn ông: "Cái đứa con hoang như mày cũng dám vác mặt về đây à?!"
'Lộp cộp' những tiếng bước vội từ đế giày, không tốn quá nhiều thời gian người đàn ông đó đã vào chính giữa đại sảnh và chỉ cách nơi Tịch Ngạn Tử đang đứng mấy bước chân. Tiếng động sau lưng cũng dừng lại, Tịch Ngạn Tử theo phản xạ liền quay người lại nhìn.
Đôi mày nhíu lại, khoé môi cong lên lên cười mỉa: "Ồ, xem ai đây nào? Tịch gia xem như đầy đủ rồi nhỉ? Ông chú?"
Trước mắt Tịch Ngạn Tử là một người đàn ông trung niên, trên người ông ta khoác lên mẫu mã thời trang mới nhất trên thị. Nghiêm trang, lịch lãm nhưng trong cái nhìn của nàng chỉ là một thứ dơ bẩn, một thứ không đáng tồn tại. Nếu có hỏi vì sao lại như vậy thì cũng rất đơn giản, bởi vì ông ta là đứa con của cặp phu phụ đang ngồi kia, Tịch Triết!
Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-viet-ten-nang/2898452/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.