"Mày... và cả... Tịch gia này... cùng theo tao xuống địa ngục đi!"
Tịch lão thái thái vẫn ngồi đó, ông quan sát tường tận mọi chuyện. Trên gương mặt nhăn nheo kia hiện lên đôi nét hoảng sợ. Không phải sợ vì những chuyện vừa rồi của cô cháu gái... mà là chính con trai của ông - Tịch Triết!
Đúng, thằng bé đã nằm xuống bởi viên đạn đang rò rỉ sâu bên trong lồng ngực. Nhưng mà... hãy nhìn bộ dạng của nó hiện tại đi, vô cùng đáng sợ!
Máu thẫm đỏ, vài giọt dính trên gương mặt... thay vì như những kẻ khác sẽ nằm đó chờ chết thì Tịch Triết lại cười một cách quái gở. So với cái nét ngây dại khi giết người của Tiểu Dương lúc nãy thì bộ dạng của Tịch Triết khiến Tịch lão thái gia sợ hãi hơn gấp ngàn lần. Và trên hết, càng nhìn vào bộ dạng đó trong lòng của ông càng cảm thấy sắp có điều gì đó sảy đến... một tai hoạ gì đó chăng?
Nụ cười dị hợm đó cứ mãi hiện lên và không có ý định ngừng lại. Tịch Ngạn Tử nhìn vào liền nhíu mày một cách chán ghét vô ngần, nhưng cũng không hẳn... thứ khiến nàng chán ghét hơn cả chính là gương mặt của người đàn ông đó. Từ mắt mũi đến khuôn miệng khi cười nói đều rất giống mẹ của ông ta, một cái bản mặt khuôn đúc khiến nàng cay cả mắt.
Bất quá chẳng thể nào nhìn được nữa, hành động cũng trở nên mất kiểm soát, Tịch Ngạn Tử cầm lấy con dao cắt thức ăn trên bàn đi lại gần Tịch Triết. Đến độ tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-viet-ten-nang/2898447/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.