Tối canh ba tại Uyển Phong Các.
"Ưm..."
Khóe mắt mập mờ, khó chịu hé mở. Thân người vô lực ngồi dậy một cách khó khăn. Vừa chuyển động, cơn đau truyền đến thượng bộ, nặng nề như muốn nổ tung.
"Tỉnh rồi?"
Một giọng nói của nam nhân vang lên trong phòng, bất giác người ở trên giường được phen giật mình. Không nghĩ gì nhiều liền bỏ chăn nệm sang một bên mà bước xuống giường. Xỏ chân vào đôi giày vải thêu hoa gấm, nàng đứng thẳng nhưng dường như thân thể không chịu nghe lời. Chân run rẩy như không có lực, cả cơ thể rã rời đau nhức mà ngã khuỵu xuống.
Khốn nạn thật nha, đau nhức cũng thôi đi vậy mà còn đi đo sàn nữa. Yếu ớt một cách quá đáng, Quy Hải Tương Du nàng cũng xin thề sẽ không dùng nội lực một cách quá tải nữa đâu. Mệt chết mất!!
Vốn đang vật lộn đứng dậy một cách khó khăn bỗng cơ thể được nhấc lên một cách nhẹ nhàng. Quy Hải Tương Du không kịp phản liền bất ngờ ra mặt... nhưng mà có gì đó sai sai nha.
"Nữ tử các cô đều ngốc như vậy sao?" Giọng nói quen thuộc khiến Quy Hải Tương Du từ kinh ngạc đến chán ghét.
Là hắn... tên nam nhân lúc đó nàng chọn làm trợ cứu. Khoan nhắc tới chuyện đó đi... hình như nàng đang được hắn bế trong lòng...
Hóa thẹn trong lòng, Quy Hải Tương Du vùng vẫy làm loạn: "Ngươi... ngươi bỏ ta xuống!!"
Nam Môn Trì Nghiêm thấy vậy không những không bực tức mà còn cười, ngữ vị trêu chọc hiện lên thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-viet-ten-nang/2898439/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.