Tú Lệ mãi nghĩ về người kia, không biết mình đã được cậu Trí dẫn đến ven bờ sông sau vườn. Ở đây gió thổi mạnh và mát. Mặt hồ cứ lăn lăn mấy gợn sóng nhỏ vì gió lướt qua. Gió ngày một mạnh, Tú Lệ hơi ngửa cổ lên, đón làn gió mát này, như để cuốn hết mọi muộn phiền, lại như muốn hỏi ông trời tại sao tạo ra duyên phận chẳng thể nào có được như vậy.
"Cậu Trí này, nếu...bà Hội cứ mãi chẳng ưng cô út, cậu sẽ làm thế nào" -Tú Lệ hỏi
Đối với cô Tú Lệ, việc biết cô út cũng không có gì là khó khăn. Chí ít cô gả cho ai, người đó sống thế nào, tương tư ai cô cũng phải biết. Thành hay không thành hờ trước mọi chuyện vẫn hơn. Cậu Trí vẫn bình chân như vại chẳng có ý là trả lời câu hỏi của cô Tú Lệ, cô biết,, vì nếu bà Hội đồng ý, thì sao lại đi mai mối như vậy. Cậu vẫn im lặng, mắt nhìn ra xa, phía xa bên kia sông, phía xa ở nơi thượng nguồn dòng nước.
"Nếu lòng cậu đã quyết, hãy giữ chặt, đừng để vuột mất..." - Dừng đoạn, Tú Lệ lại nói - "...đừng như tôi, đã quá nhát gan với tình yêu. Nếu tôi có được cơ hội lần nữa, tôi sẽ không bỏ qua nó"Cậu Trí trước sau vẫn im. Khoảng lặng này lại kéo dài vô tận, dài đến nỗi vô tình để những miền ký ức cũ kỹ chen vào.
Trước đây, khi cô Út còn ở nhà cậu Trí, cứ dăm ba hôm là tía cô lại phải làm thêm giờ thành thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-tua-gam/2976442/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.