“Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi nói thật ư?”. Đại doanh Tây Hạ, Lý Thuần Sinh bối rối nhìn Nhược Cẩm, mang theo nghi ngờ.
Nhược Cẩm cười dửng dưng: “Đại vương có thể không tin Nhược Cẩm, cứ xem trận chiến ngày mai thắng bại như thế nào liền biết”.
“Ý của ngươi là, trận chiến ngày mai, năm vạn đại quân của bản vương sẽ thua một vạn người ít ỏi?”. Lý Thuần Sinh có chút không thể tin được: “Chênh lệch lớn như vậy, sao có thể?”.
“Nếu là có người vì tình bỏ rơi việc công, có cái gì là không thể?”. Nhược Cẩm lạnh lùng mở miệng: “Kế vượt sông ngày mai đã sớm định, thế nhưng Nhược Cẩm nhìn ra, chắc chắn là thua”.
“Thua?. Có biện pháp lưỡng toàn không?”. Lý Thuần Sinh hốt hoảng mở miệng.
“Có”.
Nhược Cẩm bình tĩnh nhìn Lý Thuần Sinh: “Chính là thua”. Một mạt tiếu ý hiện lên nơi khóe miệng: “Nếu muốn công phá một vạn người của Duyên Lăng quận vương phủ, ra sức đánh mất chút thời gian có thể thắng, chỉ là sẽ hao tổn rất nhiều binh tướng, qua sông mà đã mất nhiều lính tinh nhuệ như vậy, làm sao có thể một đường chiếm đánh Lâm An?”.
“Ý của ngươi là?”.
“Giả thua”.
“Giả thua?”. Lý Thuần Sinh lắc đầu: “Nếu như vừa đánh đã bại sẽ tổn hại tinh thần binh sĩ, bản vương nghĩ không thích hợp”.
“Hiếm thấy Hoàn Nhan Nhược Cẩm dâng kế tốt như vậy, vì sao đại vương không nhìn ra được chỗ vi diệu của nó?”. Sa Lý Cổ Chân chậm rãi đi vào lều lớn, nhìn vào mắt Nhược Cẩm: “Nữ tử đoạt tình tuyệt nghĩa quả nhiên đủ độc, vừa giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-tu-cam/1422812/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.