Ngựa chạy như bay trên sơn đạo, nếu mẹ nuôi đi đến đất phong của Duyên Lăng quận vương nhất định phải qua con đường này.
“Lão nương liều mạng với các ngươi!!”. Đột nhiên, thanh âm thê lương của mẹ nuôi vang lên. Nhược Cẩm kinh hoàng ghìm ngựa: “Mẹ nuôi!!!”. Tìm theo thanh âm Nhược Cẩm thúc ngựa phi nhanh, tức khắc chạy ra khỏi rừng, thấy mẹ nuôi bị hơn mười tên gia đinh của quận vương phủ tấn công, một thân đầy máu.
“Mẹ nuôi!”. Nhược Cẩm thúc ngựa cất vó, vó ngựa nhấc lên đạp bay một tên. Nhược Cẩm vươn tay gấp gáp hô to: “Mẹ nuôi, nắm lấy tay ta!”. Mẹ nuôi vội vươn tay, Nhược Cẩm cật lực kéo mẹ nuôi lên lưng ngựa, thúc ngựa đi nhanh: “Đi!”. Ngựa chạy như bay vọt qua vòng vây của mấy tên gia đinh quận vương phủ, thẳng vào rừng sâu.
“Mẹ nuôi, cố chịu, ta mang ngươi đi tìm đại phu!”. Nhược Cẩm ôm chặt thân thể mẹ nuôi, nước mắt đầm đìa: “Ngươi nhất định phải cố trụ”.
“Đại…. tiểu thư….”. Dao thái thịt trong tay mẹ nuôi rơi xuống, bàn tay già nua nắm chặt tay Nhược Cẩm: “Tên… Duyên Lăng… tiểu tử không phải là người tốt…. Giả bị thương… không gặp lão nương… không nói… dĩ nhiên còn… phái người… âm thầm đánh lén ta… đại… tiểu thư… đừng nên… ngốc nữa…”.
“Bị thương?”. Nhược Cẩm chấn động, lẽ nào Nguyên Tiêu đêm đó Mộ Thanh ngươi bị thương cho nên mới không đuổi theo? Vội vã quay đầu lại, mấy gã gia đinh quận vương phủ kia thế nhưng không đuổi theo. Nhược Cẩm hiểu ra, Sa Lý Cổ Chân, kịch này ngươi diễn để ta xem phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-tu-cam/1422808/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.