Đêm khuya canh ba, vài đám mây che khuất ánh trăng.
Nằm mãi không ngủ được, Nhược Cẩm nhẹ nhàng từ trong lòng Mộ Thanh đang ngủ say chui ra, khoác áo bước xuống giường, quyến luyến liếc Mộ Thanh một cái, cười vui vẻ, cài áo chỉnh tề, cẩn thận mở cửa đi ra ngoài.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Nhược Cẩm gõ cửa, Như Lăng mừng rỡ đi ra: “A tỷ, ngươi có biết ta đợi bao lâu rồi không?”. Nhìn thấy mặt Nhược Cẩm ửng đỏ đột nhiên hiểu ra: “Hóa ra con ngựa không thành thật, a tỷ, ngươi cũng không thành thật nha”.
Nhược Cẩm xấu hổ lắc đầu: “Tiểu muội, ngươi cũng đừng cười tỷ tỷ nữa, đi thôi, không phải nói muốn đi xem xem trong thư phòng của tứ công tử có gì bí mật sao?”.
“Vâng”. Gật đầu, Như Lăng kéo tay Nhược Cẩm, cười hì hì theo nàng rời phòng.
Sơn trang của Mộ Phong không giống với các trang viên khác, có rất nhiều gia đinh đứng canh. Đêm khuya, Tuyệt Trần sơn trang tĩnh lặng giống như chốn tiên cảnh khiến Nhược Cẩm cùng Như Lăng đi dọc chuỗi hàng lang gấp khúc cảm giác được yên tĩnh đến đáng sợ.
Vắng vẻ không người, Như Lăng nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng ra. Hai nàng bước vào, Nhược Cẩm không khỏi cả kinh khi nhìn thấy Giang Bắc địa đồ cực lớn trong phòng. Hóa ra thân là công tử nhà Duyên Lăng, dù ở trong chốn thế ngoại đào nguyên cũng không bỏ mặc được thế giới bên ngoài.
“Thì ra mỗi ngày hắn đều trốn ở đây vẽ bản đồ à?”. Như Lăng có chút thất vọng.
Nhược Cẩm xoay người đóng cửa lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-tu-cam/1422794/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.