Không biết có phải Thường mà mà thường xuyên dùng đường này ra vào cung hay không mà thoắt cái phía cuối đường đã là khu dân cư. Thường ma ma chỉ vào một căn nhà nhỏ: “Bên trong có quần áo cùng một số vật dụng cần thiết, các ngươi mau thay đồ đi, không thể mặc mãi như vậy mà đi ra ngoài được”.
Nhược Cẩm kinh ngạc nhìn ngó xung quanh, cả quần áo cùng vật dụng cần thiết cũng được chuẩn bị sẵn, xem ra người liên lạc với bên ngoài cho Sa Lý Cổ Chân là Thường ma ma. Nhanh chóng giả dạng dân thường, Hoàn Nhan Ung cười nhìn Nhược Cẩm cùng Mộ Thanh: “Muốn rời Trung Đô kỳ thực cũng không khó, tin rằng không cần ta nói Nhược Cẩm cô nương cũng có kế”.
Nhược Cẩm cười khẽ: “Đại nhân quá khen rồi”.
Hoàn Nhan Ung liếc mắt nhìn trời: “Ngay bây giờ giữa chốn kinh thành phồn hoa mà có ngựa chạy loạn thì….”.
“Đương nhiên là có đường thoát”. Nhược Cẩm tiếp lời, trong lòng đã rõ ràng.
Hoàn Nhan Ung gật đầu cười: “Vậy….. tối nay ta muốn xem xem Hoàn Nhan Nhược Cẩm bình yên rời khỏi Trung Đô như thế nào”.
“Ha ha, Nhược Cẩm đành múa rìu qua mắt thợ vậy”. Nếu là có thể rời khỏi Trung Đô, tránh xa Sa Lý Cổ Chân, lại thoát được Thường ma ma, nam hạ tìm được tiểu muội có lẽ mới tìm được những ngày bình yên.
Thường ma ma đột nhiên cười, lạnh lùng trừng Mộ Thanh: “Há miệng ra!”.
“Cái gì?”. Mộ Thanh cả kinh, Thường ma ma đã ném ngay một viên thuốc vào, vừa vào trong miệng lập tức tan ngay, thấm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-tu-cam/1422790/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.