“Nhược Cẩm, ngươi đúng là đồ ngốc!”. Chén trà trong tay liền rơi xuống đất vỡ nát, Mộ Thanh xoay người tiến thẳng về phía cửa điện. “Chậm đã!”. Sa Lý Cổ Chân lạnh quát một tiếng, ý bảo Ngột Khác cùng Thường ma ma ngăn cản Mộ Thanh.
Rướn mi nhìn hai người bên cạnh, Mộ Thanh nghiến răng: “Nhược Cẩm là vợ của ta! Là của ta! Ta không thể trơ mắt đứng nhìn nàng bị Hoàn Nhan Lượng chà đạp. Các ngươi muốn cản chỉ còn cách giết ta!”.
Sa Lý Cổ Chân cười lạnh: “Chỉ sợ bản cung không ngăn, ngươi cũng không còn mạng mà gặp Nhược Cẩm!”. Nói xong đứng dậy tiến lên, Sa Lý Cổ Chân lắc đầu: “Thứ nhất, ngươi phải tin tưởng Hoàn Nhan Nhược Cẩm không phải là một nữ tử yếu đuối. Thứ hai, ngươi hấp tấp chạy ra như vậy, ngoại trừ làm cho nàng tận mắt thấy ngươi chết, ngươi cái gì cũng không làm được!”.
“Nhưng mà….”. Hai tay đấm vào song cửa, Mộ Thanh nói: “Ta không thể để Nhược Cẩm gặp chuyện không may!”.
“Nếu ngươi tin bản cung, bản cung có thể bảo đảm tối nay Hoàn Nhan Lượng không vào được động phòng”. Sa Lý Cổ Chân nói, ngữ khí có phần ủ rũ, Hoàn Nhan Nhược Cẩm có thể khiến ngươi chờ như vậy, so với ta, nàng ta thật sự hạnh phúc nhiều lắm.
“Chân nhi, ngươi!”. Ngột Khác biết nàng muốn làm cái gì đột nhiên kinh hãi trừng nàng. “Tại trong cung, gọi ta là nương nương”. Lạnh lùng dặn dò, Sa Lý Cổ Chân nhìn Mộ Thanh: “Ngươi còn chưa giúp bản cung hoàn thành tâm nguyện, bản cung sao có thể để ngươi mất mạng, ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-tu-cam/1422782/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.