“Công chúa, nô tỳ đã về”. Tiểu Nhĩ mang theo Mộ Thanh cùng hai gã hộ vệ xuất hiện.
Liếc mắt một cái nhìn khóm hoa trong tay tiểu Nhĩ, Uyển Hề thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt quay sang Mộ Thanh: “Ngươi làm thế nào mà lại gặp hắn?”.
“Con ngựa!”. Như Lăng từ xa nhìn thấy bóng dáng của Mộ Thanh vội vã chạy tới kéo tay Mộ Thanh, quan sát một lượt từ trên xuống dưới: “Ngươi không có việc gì, ngươi đã trở lại”.
“Lão già kia sao ngăn được ta”. Mộ Thanh nhẹ nhàng cười, chống lại ánh mắt bối rối nhưng ung dung của Nhược Cẩm: “Cho dù hắn lại bắt ta đi, ta cũng tìm cơ hội trở về”.
“Chờ một chút! Lão nô nghe bọn thị vệ nói lão nhân kia công phu rất cao, ngươi làm thế nào mà thoát ra nhanh như vậy?”. Hốt công công nhìn Mộ Thanh đầy nghi hoặc.
“Ta nghĩ chung quy hắn cũng không muốn giết chết đồ đệ của mình, nếu ta muốn chạy hắn giữ ta thế nào được?”. Mộ Thanh nhìn thẳng vào mắt Hốt công công: “Không biết đại nhân còn nghi ngờ điều gì?”.
Hốt công công nhẫn nhịn nói: “Bây giờ tiểu tử ngươi cũng đã trở về chúng ta cũng nên mau chóng quay về Trung Đô thôi. Cái nơi quỷ quái này ở thêm một lát không biết sẽ lại có thêm ai xuất hiện”.
Nhược Cẩm chậm rãi đi đến, bình tĩnh nhìn Mộ Thanh: “Ngươi về là tốt rồi, chỉ là… Ta thật muốn hỏi ngươi một câu, rốt cuộc ngươi là ai?”.
“Mộ Thanh”. Mộ Thanh cũng bình tĩnh nhìn Nhược Cẩm: “Gia tướng của Hoàn Nhan Nhược Cẩm”.
“Ha ha, hy vọng ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-tu-cam/1422761/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.