Một đêm không ngủ, trên sông đèn hoa đăng mê mắt lặng lẽ theo dòng nước chảy về đông. Thuyền hoa qua lại tấp nập, đàn ca không ngớt dường như không biết đến nỗi nhục Tĩnh Khang năm xưa thật ứng với câu nói: Gái buôn chẳng biết hận mất nước, cách sông hậu viện vẫn xướng ca.
Qua con sông này là đất của người Kim rồi. Mộ Thanh hít một hơi thật sâu: “Trung Đô ta tới đây”.
“Đêm nay vui đã hết, hòa bình bao giờ tới? Đèn kia soi thế cục, thản nhiên là lúc nào?”. Tiếng ca yếu ớt lay động từ xa xa truyền đến, tuy rằng không rõ ca từ có ý nghĩa gì nhưng trong lòng lại không hiểu vì sao mà rung động. Khúc ca này… giống như đã từng nghe? Mộ Thanh ngẩn ngơ đứng nguyên tại chỗ.
“Rầm rập, rầm rập, rầm rập…”. Tiếng vó ngựa phi nhanh từ phía sau truyền đến. Mộ Thanh lắc đầu vội vã xoay người. Một con tuấn mã đen thui chở trên mình một thiếu nữ áo tím chạy như bay mà đến, trâm cài tóc gắn lông chim, tóc dài tung bay theo gió, khí thế oai hùng.
Phía sau cô gái là trăm binh lính người Kim theo sát không ngừng, một bước cũng không dám chậm trễ. Ngơ ngác nhìn dung nhan của thiếu nữ áo tím, Mộ Thanh lại bất giác hoảng hốt, ta đây là làm sao vậy? Không lẽ bị bệnh rồi?. Đột nhiên tuấn mã đen thui ngừng lại trước mặt Mộ Thanh, một roi nóng rát rơi xuống bả vai.
“Ngươi!”. Bị đánh Mộ Thanh tức tối nắm lấy roi hướng về phía thiếu nữ cưỡi trên lưng ngựa hét: “Sao ngươi vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-tu-cam/1422752/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.