*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tường thái năm năm về trước.
Chân trời nghiêng bóng, lộ ra trăng rằm tròn bàng bạc, côn trùng trốn trong bụi cỏ ven đường hân hoan cất tiếng hát, trên con đường mòn ngoài thành không ngừng truyền đến tiếng vó ngựa “Lốc cốc lốc cốc”.
Sải bước dẫn đầu chính là một con tuấn mã hiếm thấy, cơ thể cân đối, tứ chi hữu lực, vó ngựa rắn chắc, tong mao màu tuyết dày rạp. Cưỡi trên lưng nó chính là một vị nam tử anh tuấn bất phàm, nhìn diện mạo chỉ khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, mặt sáng như ngọc*, y phục tử bào được viền bằng chỉ vàng, đầu đội kim quan, từ cách ăn mặc có thể nhìn ra được thân phận hắn tôn quý biết bao. Theo sau có hơn mười con ngựa, mỗi người cưỡi đều lộ vẻ uy vũ hiên ngang.
Một hàng mười người ngựa dừng lại trên con đường nhỏ.
Một kỵ binh từ phía trước chạy lại, “Tướng gia, cửa thành đóng rồi.”
Tử bào nam tử giữ chặt dây cương.
“Tướng gia, nếu không thì thông báo cho quân binh thủ thành một tiếng để bọn họ ra đón?” Một gã nam tử cao ráo, cường tráng bên cạnh nói.
“Quên đi, không cần khó dễ người ta, đêm nay tạm thời tá túc ở ngoài thành một đêm đi.” Tử bào nam tử tùy ý nói.
“Ngoài thành bốn, năm dặm có một Hàn Sơn Tự, cũng gần ngay đây, chi bằng đến chỗ đó nghỉ một đêm?” Gã nam tử cao ráo nói.
Tử bào nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-thinh-khai/1340043/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.