*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ta cùng huynh ấy biết nhau đã bốn năm, trong bốn năm này, chàng thương yêu ta, khoan dung ta, ta lại vì cái tự tôn không đáng kia mà không ngừng cự tuyệt chàng, mãi cho đến khi chàng phải ra biên ngoại, hơn nữa có thể vĩnh viễn sẽ không trở về, ta mới biết được, ta đã yêu chàng sâu đậm mất rồi, mất đi chàng, sinh mệnh ta cũng mất đi sắc màu của nó. Ta không thể nào cứ tiếp tục hoảng sợ vô nghĩa, dè dặt mình như thế nữa, nếu không ta sẽ thật sự hoàn toàn đánh mất chàng. Cho nên, đây chính là lúc ta phải rời đi.” Đông Kinh không có Ôn Thanh Hạc, dù cho có phồn hoa, náo nhiệt đến mấy cũng chẳng đáng để nàng lưu lại, đúng là bởi vì từng trải qua những ngày xa hoa, nàng thật sự hiểu được, sự bình yên của tâm hồn mới là quan trọng nhất.
Nam nhân phản ứng rất nhanh, nhanh chóng ngăn y lại một lần nữa, khống chế từng hành động phản kháng của y, không để cho y chạy thoát, ” Hôm nay ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện trốn đi.” Nam nhân cười âm ngoan khiến người khác nhìn mà sợ hãi kinh ngồn, “Là do ngươi tự tìm lấy!”
Một chân nam nhân thâm nhập vào giữa hai chân y, ám muội chà xát.
Hành vi thân mật tối hôm qua, hiện giờ lại làm cho y muốn nôn! Chung Nhuận cơ hồ ngất đi, không được! Y buộc chính mình phải bảo trì thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-thinh-khai/1340038/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.