Không khí của bữa "Hồng Môn yến" này, Phồn Hoa rất khó tìm được một từ chuẩn xác để hình dung.
Không khí cũng không tính là quá tệ, thậm chí còn có thể nói là vui vẻ hòathuận, thái độ của mẹ cô đối với Kiều Cẩm cũng rất khách khí. Bày mộtbàn ăn ngon, lúc ăn cơm cũng chỉ hỏi vài câu về hoàn cảnh gia đình anh.Phồn Hoa gần như hoài nghi có phải mẹ cô đã bị trúng tà rồi không, chứkhông sao lại khác biệt lớn như vậy.
Nhưng mà sau đó, cô mới phát hiện, là do cô vui mừng quá sớm.
Người ta hay nói gừng càng già càng cày, có một số việc không thể chỉ nhìn ởmặt ngoài. Ngẫm lại thật kỹ, Phồn Hoa cũng chỉ nhớ được sau khi ăn cơmxong, mình có rời khỏi một lát, đi vào nhà bếp rửa chén. Nhưng dường như trong "một lát" này đã xảy ra rất nhiều việc, cô không biết mẹ cô đãdùng cách nào, tóm lại là sau đó, Kiều Cẩm mất tích...
Tất cảnhững tin nhắn gửi đi đều chìm vào đáy biển, không hề được đáp lại; gọiđiện thoại cho anh, cũng không có ai trả lời; thử đến nhà tìm anh, cánhcửa sổ quen thuộc kia cũng không sáng lên thêm một lần nào nữa. Phồn Hoa từng ép hỏi mẹ cô, còn lớn tiếng cãi nhau một trận, nhưng kết quả vẫnkhông được gì. Mẹ cô đã quyết tâm sẽ không nhắc đến chuyện này nữa,nhưng những lời khen ngợi đối với Kiều Cẩm quả thực đã khiến cô khônghiểu ra sao.
Cuộc sống giằng co diễn ra trong hơn nữa tháng, mỗingày Phồn Hoa đều như cái xác không hồn, để mặc bản thân chìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-ruc-ro/92561/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.