Đôi mắt Kiều Cẩm rất lạnh, nhưng tay lại ấm áp vô cùng, vào đầu mùa đôngthế này, được anh nắm tay đi dạo trên phố, sẽ có cảm giác ấm áp dễ chịulan tỏa đến tận nội tâm. Lúc đầu khi bị anh lôi ra khỏi KTV, Phồn Hoangỡ ngàng, không biết phải từ chối thế nào; nhưng sau khi đi một đoạnđường dài như vậy, nhìn thấy tấm bảng hiệu sáng đèn neon từ từ bị tụtlại phía sau, cô không thế tiếp tục bị động, tự lừa mình dối người đượcnữa.
Bỗng dưng dừng bước, cô cúi đầu nhìn hai bàn tay đangnắm chặt lấy nhau, có ý muốn rút về, nhưng anh lại càng dùng sức nắmchặt hơn: "Buông ra! Đau mà!"
"Thả ra rồi sẽ tới lượt anh đau!"Bước chân của Kiều Cẩm khựng lại, anh không hề có mục đích rõ ràng, chỉmuốn kéo cô đi mà thôi. Lời nói buồn nôn từ trong kẽ môi chui ra, ngaycả anh cũng bắt đầu run rẩy, vậy mà cô gái bên cạnh vẫn lạnh lùng thờ ơ.
"Tôi muốn về nhà, ngày mai còn phải đi làm nữa!" Không ai biết Phồn Hoa đang cố gắng khiến cho bản thân mình phải bình tĩnh, không để bị anh làm ảnh hưởng. Cô không có hứng thú đi làm kẻ thứ ba, càng hiểu rõ mình khôngcó tư cách đi tranh giành anh với bạn gái cũ, cho dù có bỏ qua điều kiện ngoại hình mà đại đa số đàn ông đều để tâm, thì anh yêu Đan Đan nhiềunăm như thế, sao có thể chen vào được chứ?
"Anh đưa em về."Anhtrừng mắt nhìn cô, nói. Nhưng anh lại càng kinh ngạc hơn khi thấy bộdạng điềm tĩnh, xem như không có việc gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-ruc-ro/92558/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.