Kể từ lúc đó cô cũng không còn tâm tư làm việc nữa, nên dứt khoát chạy tới tìm Giang Nam xin nghỉ. May mà cô có được một người sếp rất thấu tìnhđạt lý, Giang Nam đồng ý cho cô về sớm ngay, chỉ là, khi cô gần đi thìnói một câu rất sâu xa: "Người anh kia của cô thật có phúc, ngay cả emgái ruột cũng không được như cô đâu."
Lời này khiến cho trái tim của Phồn Hoa thắt lại, chật vật rời khỏi công ty.
Thì ra cho dù có dùng trăm phương ngàn kế để giấu diếm cũng không được,Giang Nam thông minh như vậy, đã sớm nhìn thấu hết thảy. Có lẽ anh ấy sẽ không nói lại với ba cô đâu nhỉ? Muốn nói thì đã nói từ sớm rồi. Vậybây giờ đột nhiên vạch trần ra như thế là có ý gì? Là muốn cô sau này cứ nói thật ra, đừng tìm cách nói dối nữa sao?
Vậy là sao chứ? Cô đã tan ca rồi, còn chạy vào phòng Giang Nam đợi đủ mười phút là để làm gì cơ chứ?
"Hả? À, suy nghĩ xem phải làm món gì cho anh ăn đây... Đúng rồi." Bị âmthanh không nóng không lạnh của Kiều Cẩm khiến cho tê dại một trận, thần trí của Phồn Hoa cũng đã thuận lợi trở về. Bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cô khẽ gọi một tiếng, lau khô tay, chạy ra ngoài. Lục lọi tìm kiếmtrong túi xách của mình một hồi, lấy ra một hộp thuốc, lại bước vào nhàbếp: "Thuốc lần đó uống hết rồi đúng không? Tôi còn đây này, cho anhđấy, lúc cần tôi có thể mua hộp khác."
"Cô thường đau bao tử sao?" Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-ruc-ro/92554/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.