Xì, chỉ là một tên đàn ông cặn bã, có tư cách gì để so với anh chứ?
Cho dù như thế, cũng không có nghĩa là anh sẽ bằng lòng dây dưa với cô gáichui ra từ trong cổ mộ này, cho nên biện pháp tốt nhất chính là chuốcsay cô ta.
Anh tự xưng là người có đạo đức, ít nhất sau khi cô ta say đến bất tỉnh nhân sự, còn có thể săn sóc, hy sinh cái áo khoác chocô; thậm chí khi tên bạn trai trước cặn bã của cô ta bị chọc tức, nhắntin tới để khởi binh vấn tội thì anh còn nhập tâm diễn kịch, gọi điệntuyên bố quyền sở hữu.
Sau khi chấm dứt, anh cho rằng quan hệ dây dưa với Nhan Phồn Hoa sẽ dừng lại ở đây.
Kết quả, có chút ngoài dự đoán của Kiều Cẩm, sáng hôm sau anh lại nhận được cuộc gọi của cô.
“Số điện thoại ở đâu ra?” Trực giác nói cho Kiều Cẩm biết, cô gái này rấtphiền phức, hơn nữa còn là loại phiền phức mà anh không muốn đụng vào.Nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua, anh tin chắc mình rấttỉnh táo, không hề cho cô số điện thoại, huống chi còn là số của nhàanh.
“À, tôi hỏi Lam Lam…..” Bên kia điện thoại, giọng nói của cô có vẻ hoảng sợ.
Anh rất phiền chán với loại phụ nữ ngay cả nói chuyện cũng yếu ớt như tiếng muỗi kêu, giống như đã làm việc gì trái với lương tâm thế này, nhíunhíu mày, giọng nói của Kiều Cẩm lộ rõ vẻ không kiên nhẫn: “Có chuyện gì sao?”
“Muốn hỏi xem hôm nay anh có rảnh không?”
“Hả?” Anh nhíu mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-ruc-ro/92547/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.