Thiếu niên kia dường như thật sự bị nàng hù dọa, theo tiếng kêu nhìn lại, mới nhìn rõ đứng ở nơi đó có một đứa bé, xoay người sờ sờ hai búi tóc tròn tròn trên đầu nàng, hỏi: "Bé con, muội biết nhà của thiên hạ đệ nhất thương Đồng Uyên Đồng lão tiền bối ở đâu không?"
Đồng Phi cúi thấp người, tránh thoát hắn tay, "Đồng Uyên là ai vậy? Chưa từng nghe qua."
"Vậy thì kỳ quái quá, ta nghe giang hồ đồn đại, Đồng lão tiền bối là ẩn cư ở trong núi này..." Thiếu niên giương mắt hướng nơi xa nhìn xa xãm.
Đồng Phi cũng bị lây suy tư theo, Đồng Uyên? Hẳn là nói lão cha mình hả? Chắc vậy rồi, mình họ Đồng, lão cha tự nhiên cũng họ Đồng, hơn nữa thiên hạ đệ nhất thương không phải trên đại môn nhà mình treo mấy cái kia chữ sao? A, nguyên lai lão cha đại danh gọi là Đồng Uyên. Cái này người là đến tìm lão cha? "Ngươi, tên gọi là gì? Tìm lão cha ta làm gì?"
Thiếu niên nghe xong lời này, lại ngồi xổm xuống, "Muội nói Đồng lão tiền bối là cha muội? Vậy muội có thể thay ta dẫn đường hay không? Ta gọi là Triệu Vân, muốn đến bái sư học nghệ."
"Triệu Vân?" Đồng Phi có một chút đứng không vững, kém chút đã té ngã. Sẽ không là Tam quốc danh tướng Triệu Vân sao? Không thể không thể, nhất định là trùng hợp thôi. Đồng Phi đứng tại chỗ suy nghĩ nói: "Muốn ta dẫn đường cho ngươi cũng được, vậy ta có lợi gì?"
Triệu Vân đầu tiên là sững sờ, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-loan-vu/2926674/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.