Hoàng liên thanh nhiệt giải độc.
Phiền Tế Cảnh uống hai chén lớn, ăn thêm một viên mứt hoa quả, nghĩ cả người thanh tỉnh hơn rất nhiều, không giống như khi mới hồi Cửu Hoa phái hồn hồn ngạc ngạc.
Hoa Hoài Tú lấy thêm một bộ trà cụ ra, chử thêm một ấm khác.
Phiền Tế Cảnh im lặng nhìn y.
Phân ly trước mộ phụ mẫu khi còn nhỏ, nhiều năm sau gặp lại, đã cách nhau một khoảng thời gian dài. Khoảng thời gian này cũng đủ để thay đổi nhiều việc. Tỷ như tiểu nhi năm nào mở miệng ra toàn thất bính bát thấu [1] văn chương phu tử giờ đã trưởng thành thành một vị trọc thế phiên phiên giai công tử [2].
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của hắn, khóe miệng Hoa Hoài Tú hơi nhếch lên, hơi nghiêng đầu sang trái, làm cho đường cong duyên dáng của cổ lộ ra rõ ràng hơn.
Phiền Tế Cảnh quả nhiên không kiềm chế được mở miệng nói: “Biểu ca.”
“Ân?” Y lười biếng đáp lại.
“Buổi tối ở đây nhiều muỗi, ngươi phải cẩn thận cái cổ.”
“...” Sắc mặt Hoa Hoài Tú tối sầm, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Phiền Tế Cảnh bị y trừng mạc danh kì diệu, biểu tình cực kỳ vô tội.
“Ta biết Cửu Hoa Sơn các ngươi không chỉ muỗi nhiều, cả thích khách cũng nhiều.” Hoa Hoài Tú hừ lạnh nói, “Chuyện sư phụ ngươi, sư thúc ngươi đã nói với ta.”
Nhắc đến Bộ Lâu Liêm, sắc mặt Phiền Tế Cảnh liền trở nên u ám.
“Nửa tháng này, ngươi muốn bắt đầu từ đâu?” Hoa Hoài Tú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-anh-tinh-khong/2398315/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.