“Có chắc là, ngươi thật sự muốn đưa Cửu Hoa phái phát dương quang đại?”Biển Phong nói.
Phiền Tế Cảnh nói:”Đem bổn môn phát dương quang đại chẳng lẽ không phải là chuyện tốt?”
“Vốn là chuyện tốt, nhưng lại chưa chắc là mọi người đều thích chuyện này. Mọi người thích chuyện này, lại chưa chắc là ngươi đã thích.”
Biển Phong miệng nói mặc dù quanh co, nhưng Phiền Tế Cảnh lại vừa nghe đã hiểu.
Hắn nói:”Sư thúc như thế nào biết ta không thích?”
“Bởi vì ngươi tuyệt đối không nghĩ đến việc biến thành Bộ Lâu Liêm thứ hai.”Biển Phong trong lời nói đối với Cố chưởng môn hiển nhiên cũng không có nhiều kính ý lắm.
Phiền Tế Cảnh trầm mặc.
“Ta cùng với hắn từ nhỏ cùng nhau ở Cửu Hoa sơn lớn lên, hắn từng ý chí chiến đấu dâng trào, thông minh sáng sủa, cũng không phải bộ dáng mà ngươi nhìn thấy.”Biển Phong khẽ thở dài nói:”Hăn sở dĩ có ngày hôm nay, bất quá là vì đã chọn lầm đường.”
Phiền Tế Cảnh cả người chấn động, trong mắt lệ quang chợt lóe rồi biến mất, phảng phất ngàn vạn cây châm từ trong đồng tử bay vụt ra,”Hắn giết cha mẹ ta trước, cộng thêm hại ta về sau. Nếu không có sư thúc ngươi âm thầm tương hộ, ta đã sớm người với đầu khác chỗ. Loại mất trí tâm địa điên cuồng như hắn căn bản là kẻ bại hoại, sao có thể chỉ dùng một câu chọn sai đường để giải thích!”Hắn thanh âm khàn khàn, từng chữ vang lên hữu lực, hận ý cuồn cuộn như nước sông dũng mãnh trở mình, ngay cả Hoa Hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-anh-tinh-khong/2398292/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.