Ngô Thường Bác đem đệ tử Thái Sơn cùng Long Tu phái dàn xếp tốt, trở lại trong phòng, vừa lúc thấy Tống Bách Lâm đang ngồi bên cạnh bàn ngẩn người. 
“Ngươi vào bằng cách nào?” Hắn nhớ kỹ lúc hắn đi ra ngoài rõ ràng có đóng cửa lại. 
Tống Bách Lâm nói: “Ta có lời muốn hỏi ngươi.” 
“Ta cũng vừa mới hỏi ngươi.” Ngô Thường Bác tức giận nói. 
Tống Bách Lâm không để ý tới hắn, bản thân tự ý nói tiếp: “Nếu như, ta nói là nếu như, ta phát hiện hung thủ sát hại Bộ Lâu Liêm là Phiền Tế Cảnh thì làm sao bây giờ?” 
Ngô Thường Bác kinh sợ, một hồi lâu mới nói: “Hung thủ giết Bộ Lâu Liêm là Phiền Tế Cảnh?” 
“Ta nói là nếu như.” Tống Bách Lâm miệng cọp gan thỏ kêu lên. 
Ngô Thường Bác trở tay đóng cửa lại, ngồi vào đối diện y, hạ giọng nói: “Chẳng có người nào không có việc gì lại lôi loại chuyện này ra làm giả thiết. Ngươi như thế nào mà phát hiện ra?” 
Tống Bách Lâm thở dài nói: “Ta đoán.” 
“…” Ngô Thường Bác nghĩ, vẻ mặt chính mình bây giờ nhất định rất buồn cười. 
Tống Bách Lâm nói: “Nhưng hắn không có phủ nhận.” 
“Phiền Tế Cảnh không có phủ nhận?” Ngô Thường Bác kinh ngạc nhìn hắn. 
Tống Bách Lâm không nhịn được nói: “Ngươi không tin ta?” 
“Ta không phải không tin ngươi, nhưng với tính cách của Phiền Tế Cảnh…” Hẳn là sẽ lời lẽ chính nghĩa mà phản bác mới đúng. Ngô Thường Bác hồ nghi mà nhìn Tống Bách Lâm, trong đầu đột nhiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-anh-tinh-khong/2398289/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.