Cho dù được lót một tầng đệm, ngói trên mái nhà vẫn như cũ hoảng đánh lộp cộp. 
Phiền Tế Cảnh gối hai tay lên đầu, không tiếng động mà nhìn bầu trời đêm.  
Dưới mái nhà, Hoa Hoài Tú đang ở trên giường đệm, trong miệng hàm hàm hồ hồ mà khẽ ngâm không được giọng một điệu hát dân gian, xem ra tâm tình rất là không tệ. 
Không biết có phải là chịu lây tâm tình của y không, khóe miệng Phiền Tế Cảnh cũng có chút nhếch lên trên. 
Vài ngôi sao mờ, không có trăng sáng, nhưng lại càng làm lộ ra bầu trời đêm rộng lớn, bao la khôn cùng. 
Phiền Tế Cảnh nhắm lại con mắt. Từ sau khi cha mẹ đều chết, hắn đã thật lâu thật lâu không có bình tĩnh như vậy. 
Nhưng hiển nhiên, có người cũng không thích hắn bình tĩnh. 
Gió mát nhẹ thổi tới tiếng giẫm đạp. 
Hắn mở mắt, không tiếng động đứng lên, lạnh lùng mà nhìn thân ảnh bảy người kia từ phía sau nhà trọ lén lút mờ ám lần mò tiến vào. 
Phái thích khách có lẽ không có võ công cao đường như sát thủ huyết đồ đường, cũng không có đệ tử Lam Diễm Minh biết nhiếp hồn thuật, nhưng bọn hắn thắng ở cái kiên trì, vô luận chết bao nhiêu, chỉ cần chưa đạt mục đích, liền quyết không bỏ qua. 
Tựa hồ cảm giác được cái nhìn của Phiền Tế Cảnh, các sát thủ rất nhanh tản ra, từ bảy góc độ khác nhau phóng tới Phiền Tế Cảnh. 
Phiền Tế Cảnh cởi xuống vỏ kiếm trên lưng. 
Hắn động tác ưu nhã mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-anh-tinh-khong/2398279/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.