Thi Kế Trung rất buồn bực.
Nói về vẻ ngoài, hắn chỉ có thể tính là ngũ quan đoan chính, không nói Hoa Hoài Tú, cho dù cùng với chưởng môn, đại sư huynh, cũng đủ mặc cảm. Nhưng làm sao chỉ một lần xuống núi, lại làm cho một tiểu cô nương kêu cha gọi mẹ mà theo về cùng,hơn nữa cô ta không phải là chưa lấy chồng sao?
Hắn vẻ ngoài buồn bực, lại rất sầu não.
Bởi vì chuyện này cuối cùng là bị chưởng môn xử lý công bằng rồi, nhưng thái độ đại sư huynh đối với lại phi lưu trực hạ tam thiên xích (từ trên cao rơi thẳng hạ xuống ba nghìn thước),từ ban đầu hỏi han ân cần, biến thành bây giờ không nghe không hỏi, trở nên hờ hững.
Hắn cảm giác được hắn hẳn là cần tìm một cơ hội giải thích rõ ràng, kỳ thật, hắn đối với tiểu cô nương kia thật sự một điểm ý tứ cũng không có.
Đang lúc nghĩ như vậy, chỉ thấy Quan Tỉnh đâm đầu đi tới, khi gặp hắn, cước bộ vừa chuyển, liền chuẩn bị ngoặt sang hướng khác.
“Đại sư huynh!” Thi Kế Trung lại càng hoảng sợ, thanh âm chính mình hô lên như thế nào lại khàn khàn như vậy?
Bóng lưng Quan Tỉnh ngừng lại một lát, chậm rãi xoay người lại.
Thi Kế Trung ba bước cũng thành hai bước đi đến, kéo tay hắn nói: “Sư huynh!”
Quan Tỉnh đem tay chính mình không dấu vết mà từ bàn tay hắn giãy ra, thản nhiên nói: “Sư đệ.”
Thái độ hắn lạnh nhạt như vậy, nhưng lại làm Thi Kế Trung nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-anh-tinh-khong/2398267/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.