Mai Ánh Thiên đưa Nghê Giảnvề nhà trọ, ở một đêm, sáng hôm sau mời thím Dư đến chăm sóc sinh hoạthàng ngày cho Nghê Giản, buổi chiều cô đặt vé máy bay rời đi.
Đối với Mai Ánh Thiên, Nghê Giản luôn tín nhiệm vô điều kiện. Sự thựcchứng minh, Mai Ánh Thiên quả là rất đáng được tin cậy, cô đã tìm đượcmột thím giúp việc rất hợp ý Nghê Giản. Nói không nhiều lắm, tay nghềnấu nướng không tệ, bữa tối Nghê Giản ăn được rất nhiều cơm.
Sau khi ăn xong, Nghê Giản xem tivi, còn thím Dư dọn dẹp nhà cửa. NghêGiản đặt điện thoại trên bàn ăn, lúc thím Dư lau bàn, vừa hay điện thoại rung lên một cái.
Thím Dư đưa di động cho Nghê Giản, Nghê Giản vừa nhìn, mắt sáng rực,chạy khập khiễng ra mở cửa. Thím Dư đuổi theo đỡ cô, bà giật mình khinhìn thấy nụ cười trên mặt cô.
Nghê Giản đối với mọi người không mấy nhiệt tình, hờ hững, rất có cảmgiác xa cách. Từ sáng đến giờ, đây là lần đầu tiên thím Dư thấy cô cóbiểu hiện rõ ràng như vậy. Thím Dư không khỏi tò mò về người đã có bảnlĩnh khiến cô cao hứng như thế.
Thím Dư mở cửa, Nghê Giản nhìn người vừa tới, nụ cười lan rộng.
“ Lục Phồn”. Lúc cô gọi tên anh, giọng nói vô thức trở nên mềm mại hơn.
Thím Dư quan sát người đàn ông ngoài cửa, lộ vẻ ngạc nhiên.
Bà biết cô Mai là bạn tốt của cô Nghê, cô Mai là người có tiền, còn côNghê nhìn qua cũng không giống với người có gia cảnh bình thường. Chỉnói đến căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-gian/3059069/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.