Chiếc chăn mỏng bị Nghê Giản kéo lên đến tận cùng. Khăn tắm đã sớm ném sang một bên, cơ thể không che đậy của cô hiển hiện trước mặt Lục Phồn, trắng nõn mịn màng, tựa như gốm sứ. 
Cô nhìn anh, vô cùng chăm chú. 
Lục Phồn đứng đó không nhúc nhích. Từ đầu đến cuối, anh chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô. 
Nghê Giản đột nhiên vươn tay, nắm chặt vạt áo của anh kéo mạnh một cái, sức lực hiếm khi lớn như vậy. Một giây sau, cánh tay cô quàng lên cổ Lục Phồn, đầu lưỡi trượt qua môi, dán lên cằm anh khẽ liếm một phát, mấy sợi râu mới mọc đâm vào lưỡi cô, không đau nhưng hơi ngứa. 
Cô có cảm giác Lục Phồn khẽ cứng người, hơi thở nặng nề. 
Nghê Giản đang định cười, Lục Phồn bỗng nhiên ra tay, túm lấy bàn tay đang trườn trên người mình, hai tay nâng lên, đặt mông Nghê Giản ngồi lên cánh tay anh, nhấc toàn bộ cơ thể cô ra khỏi giường. 
Tâm trí Nghê Giản thấp thỏm, hai tay siết chặt cổ Lục Phồn: Anh chậm một chút. Chưa dứt lời, cô đã bị Lục Phồn ném lên giường, vết thương ở mông đau đến mức đổ mồ hôi. 
Nghê Giản nổi giận: Lục Phồn, con mẹ nó anh làm cái gì vậy?. 
Lục Phồn mím môi. 
Nghê Giản bực tức, chống khuỷu tay đứng dậy, còn chưa ngồi thẳng, Lục Phồn đã quỳ một chân trên giường, áp người xuống. Nghê Giản nhíu mày, xoay mạnh người đè lên, cắn vào vai anh, trả thù một cách tàn nhẫn. 
Lục Phồn kêu lên đau đớn. 
Nghê Giản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-gian/3059010/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.