Từ Văn Diệu lái xe như bay, trong đầu toàn là những huyễn cảnh về việcVương Tranh bị Lý Thiên Dương bắt cóc đi mất. Anh biết mình đã phản ứngthái quá, nhưng làm sao hơn được, khi chuyện của anh và Vương Tranh càng tốt đẹp thì anh lại càng tiếc nuối, tại sao vào thời điểm thanh xuântươi đẹp với những cảm tình thuần túy và tha thiết nhất của Vương Tranhlại chẳng dành cho anh mà lại dành cho một người hễ nhìn đã thấy bựcmình như Lý Thiên Dương? Hơn ai hết, anh hiểu một người suốt đời có khichỉ trải qua duy nhất một lần như thế, một lần dại khờ đem trao đi tấtcả tình cảm mà không màng chuyện được mất những gì từ đối phương. Yêuđến mức chỉ sợ đối phương không màng đến tình cảm của mình chứ không hềnghĩ đến bản thân, thứ tình cảm đó, suy cho cùng tổn hại rất lớn, khôngphải ở thời niên thiếu non trẻ không biết nặng nhẹ chắc sẽ không đi nếmthử giống như bản thân anh vào năm đó vậy. Tình yêu thuở ban đầu của anh đối với Vương Tranh vô cùng phức tạp, trong ghen tỵ có đau lòng, trongthương tiếc có hối tiếc… giá mà có thể gặp gỡ cậu sớm hơn để yêu cậu thì tốt biết bao nhiêu.
Không phải chỉ một lần anh suy tưởng đếnchuyện này. Nếu có thể yêu Vương Tranh sớm hơn một chút, hai người sẽchẳng lãng phí thời gian để liếm láp vết thương ủ ê đau buồn xưa cũ đó.Nhưng suy nghĩ này tới hôm nay có phần dao động. Vì khi trông thấy nụcười đạm mạc của Vương Tranh, dù cách rất nhiều bàn ăn cùng rất nhiềutiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-chi/2296671/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.