Bà Vương vài ngày nữa thì về quê, định bụng mua sắm thêm vài thứ.
Những vật phẩm đó có món ăn được, có món mặc được. Từ Văn Diệu đã sai ngườiđưa tới, thêm phần anh chị họ của Vương Tranh đích thân mang đến, tạinhà cậu cũng có sẵn, và tự bà Vương cũng mua sắm không ít. Vật dụng laliệt chất ba thùng đầy và còn dôi ra. Bà Vương chỉ chăm chăm mua đồ,nghĩ rằng lâu lâu mới có dịp lên thành phố, nên phải mang quà về cho bạn bè và thân thích, mà đã mang tiếng là quà thì không thể keo kiệt cũngnhư quý giá quá. Cũng vì mãi để tâm vào chuyện quà cáp nên bà cũng chẳng lo tới số lượng. Đến khi thu xếp mọi thứ mới nhớ ra, một bà lão chânyếu tay run như thế sao ôm tất cả mọi thứ về cho được?
“Hay để bớt một vài món ở đây đi, khi nào nghỉ hè con sẽ đem về nhà cho.” Vương Tranh nói.
“Không được, còn lâu lắm mày mới nghỉ hè, hơn nữa cũng không thể nhà có nhàkhông được.” Bà Vương lại càm ràm một trận, “Quê mình tuy nhỏ nhưng aicũng trọng thể diện, hàng xóm láng giềng đều biết mẹ lên thành phố thămmày, nếu không mang quà về người ta lại nói ra nói vào, cho rằng con nhà này không ra gì, mặt mũi nhà mình còn để đâu nữa? Với lại, mẹ không tha về nổi sao mày mang cho đặng, mày đang bệnh thế kia, mày bây giờ cònkhông bằng mẹ, bác sĩ nói không thể để mày vận động mạnh hay khuân vácđồ nặng được, mày có muốn thì mẹ cũng không chịu…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-chi/2296653/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.