Khi sống, Vu Huyên nhất mực đòi được hỏa táng, đốt di thể tan thành troxám, sau đó thì đưa về thành phố nơi cô sinh ra, ở đấy cô đã chọn sẵnhuyệt mồ có vị trí đẹp. Thậm chí cô còn viết thư cẩn thận nhắn lại, hãymặc cho cô bộ váy màu nào, trang điểm gương mặt ra sao. Nếu như đấy làmột nghi thức cáo biệt của người chết, thì cô hy vọng mọi người sẽ nhìnthấy cô trong hình hài đẹp đẽ nhất.
Vì cô chuẩn bị cho bản thânquá chu toàn, nên khiến những người ở lại hổ thẹn không thôi, đến khisau cùng vẫn không làm được gì nhiều cho cô cả.
Vu Huyên thậm chí còn căn dặn rõ ràng, không mong Vương Tranh đến tiễn cô đi đoạn đườngcuối cùng. Vì chuyện Vương Tranh đổ bệnh cũng nằm trong dự tính của cô.Di ngôn cuối cùng để lại cũng sặc một tính cách tuyền Vu Huyên: Kể lể và khóc lóc nghe ồn lắm, đừng có làm phiền tới tớ!
Vương Tranh cóvẻ rất phối hợp. Cậu không tranh cãi một lời, làm y theo ý nguyện đểlại, đến linh đường nhìn cô trang điểm đẹp đẽ lần cuối; chiếu theo dingôn nhắn gửi, không tiễn di cốt của cô lên máy bay; thậm chí cậu cònkhông khóc lần nào, vì Vu Huyên từng nói, cả đời này, cho dù chỉ diễn ra một giây thôi cô cũng không muốn trải qua tình cảnh ướt át sướt mướthệt phim truyền hình dài tập.
Vương Tranh nhớ nhiều năm về trước, khi cả hai cùng ngồi ăn cơm trong căng-tin, tivi truyền hình trực tiếpcảnh đưa di thể một phóng viên Trung Quốc tử nạn ở nước ngoài về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-chi/2296637/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.