Gần đây Sơ Tiện liên tục nằm mơ, những giấc mơ vô cùng kỳ lạ.
Trong mơ, cô ôm một túi hạt dẻ đuổi theo một chiếc xe buýt. Trên xe buýt có một người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi, cô không biết người nọ là ai, chỉ biết mình không ngừng chạy đuổi theo chiếc xe ấy.
Cô trơ mắt nhìn xe buýt chạy ngày càng xa, một cảm giác bất lực và tuyệt vọng lập tức nhấn chìm cô.
Sau đó cảnh trong mơ nhanh chóng thay đổi, cô giống như một con thú hoang bị truy đuổi, không ngừng chạy trong một hẻm nhỏ tối tăm dài vô tận, từ đầu đến cuối chưa từng dừng lại.
Sau khi đi đến cuối con hẻm, trời bỗng bừng sáng, cô thấy được gương mặt Phó Chỉ Thực.
Anh bỗng dưng lên tiếng: "Cho em mượn bả vai dựa vào năm phút."
Anh nhanh chóng ôm cô vào lòng. Cô nghe rõ nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh, khiến cô chợt cảm thấy bình yên, cuối cùng cô cũng có thể buông xuống sự phòng bị, gào khóc...
Bởi vì nằm mơ nhiều lần, chất lượng giấc ngủ của Sơ Tiện rất kém.
Cô đến Bệnh viện số 1 kiểm tra lại, bác sĩ điều trị nói rằng cô có khả năng khôi phục trí nhớ.
Nếu quả thật có thể khôi phục trí nhớ thì đó là một chuyện vô cùng tốt. Trong lòng cô luôn tồn tại sự tiếc nuối khi đã quên mất một phần ký ức có liên quan đến Phó Chỉ Thực. Tuy rằng hiện tại cũng rất tốt, nhưng ai lại không muốn có được trí nhớ một cách hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-chi-chi-trung/2863554/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.