"Con đã khôi phục trí nhớ." Vẻ mặt Sơ Tiện vô cùng bình tĩnh khi nói ra lời này.
Không khí xung quanh chợt đóng băng, vạn vật như ngừng chuyển động, một sự im lặng đến đáng sợ bao trùm cả không gian phòng khách rộng lớn.
Triệu Lan Anh sững sờ đứng tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn con gái, mãi không nói nên lời.
Một lúc sau, Sơ Tiện mới nghe thấy giọng nói của bà lộ ra vẻ khiếp sợ và không thể tin được: "Tiện Tiện, con nói gì? Con khôi phục trí nhớ?"
"Đúng vậy, con nhớ ra hết rồi."
"Chuyện bao lâu rồi?"
"Mới mấy hôm trước."
"Tiện Tiện, mẹ..." Triệu Lan Anh há miệng định nói gì đó, có lẽ muốn thay bản thân giải thích một chút, nhưng dây thanh quản như bị người ta bóp nghẹt, không nói được bất cứ lời nào.
Thật lâu sau, bà mới lên tiếng: "Tiện Tiện, năm đó mẹ không cố ý bỏ rơi con, chỉ là lúc đó mẹ quá khó khăn, mẹ không còn cách nào khác... Mẹ chỉ muốn bù đắp cho con, nếu như nói cho con biết sự thật, chắc chắn mẹ sẽ mất con, mẹ không muốn mất con thêm lần nào nữa..."
"Đủ rồi." Sơ Tiện trầm giọng cắt ngang lời nói của Triệu Lan Anh: "Con không muốn nghe những lời này. Năm đó mẹ và bố ly hôn, mẹ đã lựa chọn vứt bỏ con, đây là sự thật. Một đứa trẻ bị vứt bỏ sẽ trở nên nhạy cảm, tự ti, không dám mở lòng đón nhận tình cảm của bất kỳ ai. Những năm này, con thường gặp ác mộng, con mơ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-chi-chi-trung/2863541/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.