Với tư cách là người bị thương, đương nhiên Thư Ý Hoà không thể tới nhà họ hàng để chúc Tết được.
Cô ấy cảm thấy rất vui vẻ. Tháng Giêng hằng năm cô đều bị bố mẹ ép đi thăm họ hàng, bạn bè, nghe những lời cằn nhằn của người lớn khiến tinh thần của cô như bị tra tấn. Bây giờ chỉ cần nằm một chỗ ở nhà, cô Thư cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp.
Trừ việc đi lại khó khăn ra thì cô ấy không cảm thấy có gì xấu cả.
Nghe nói con gái cưng trẹo chân, bố và mẹ cô rất đau lòng. Không những chuyển cho cô một khoản tiền lớn để an ủi mà còn đưa dì Hoàng bảo mẫu qua nhà cô để chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cô.
Dì Hoàng đã làm ở nhà họ Thư hai mươi năm. Khi Thư Ý Hoà còn nhỏ, dì Hoàng chăm sóc cô ấy. Sau khi em gái Thư Ý Miêu ra đời, dì Hoàng lại tiếp tục chăm sóc em ấy, bà ấy đã cống hiến cả đời cho nhà họ Thư, chưa từng có một lời oán trách.
Thư Ý Hoà rất thích dì Hoàng, từ nhỏ cô đã kính trọng bà ấy như người lớn trong nhà. Bà ấy ít nói, cả ngày chỉ cúi đầu lặng lẽ làm việc. Cô ấy rất thích ăn món dì Hoàng nấu.
Ngày nào dì Hoàng cũng chuẩn bị ba bữa cho Thư Ý Hòa. Dì ấy sẽ mua đồ ăn chất đầy tủ lạnh, dọn dẹp vệ sinh trong nhà, nấu cơm xong thì rời đi, không ở lại. Dì ấy vừa chăm sóc cô vừa không can thiệp vào đời sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-chi-chi-trung/2863519/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.