Trần Trạm và Thẩm Ý Đông bằng tuổi nhau, năm nay hai người đều chỉ mới hai mươi lăm.
Nam Nhược thật sự không nghĩ anh ta sẽ kết hôn sớm như vậy.
Hồi còn học cấp ba, anh ta cũng là một trong số những thành phần khiến người khác phải đau đầu thay, tuy rằng thành tích học tập không tệ nhưng xưa nay hễ có chuyện gì liền là người có chí cầm đầu nhất.
Cô nhớ lại, hồi đó chuyện xấu xa nhất mà anh ta làm, chính là tỏ tình với giáo viên thực tập, hại người ta mém chút thì bị đuổi việc.
Hồi đó, chuyện này nháo đến oanh oanh liệt liệt, cuối cùng vẫn là Thẩm Ý Đông tìm người trong nhà giúp, mới có thể triệt để đè xuống câu chuyện này.
Lại không nghĩ rằng, người đàn ông chỉ một chí ăn chơi như này, lại nhanh vậy đã kết hôn rồi.
Trần Trạm cười toe, trong ánh mắt đều rực rỡ ý cười. Khiến Nam Nhược cảm thấy cũng quá thần kì đi.
“Không nghĩ tới phải không. Ngày đó kết hôn đã muốn gọi cậu đến rồi, nhưng tôi nói nè cái con người cậu í, lúc trước không nói tiếng nào liền rời đi, ai cũng không liên lạc. Tôi muốn mời cậu đến lễ cưới của tôi, cũng không biết nơi nào mà để phát thiệp nữa.”
Nói tới đề tài này, Thẩm Ý Đông ngẩng đầu lên nhìn về phía Nam Nhược.
Mặc dù có một số chuyện anh rất là rõ ràng, nhưng từ trong miệng cô nghe được, sẽ đều không giống nhau.
Chỉ là, Nam Nhược không muốn thảo luận về vấn đề này. Cô nâng ly lên, “Chuyện này là tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phoi-sung/255715/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.