Mắt thấy hôm nay tập luyện cũng xêm xêm rồi, Nam Nhược bèn chào tạm biệt giáo viên yoga sau đó thay một bộ quần áo mới, rồi đi thẳng xuống bãi đậu xe dưới lòng đất.
Lên xe, cô còn đang suy nghĩ tối nay ăn gì. Cũng không cần để Kha Khả chạy một chuyến tới đây, cứ ở bên ngoài đóng hộp mang về nhà tùy tiện ăn là được rồi.
Vừa mới chốt hạ xong ý kiến này thì, di động đặt trên ghế phó đột ngột vang lên.
Nam Nhược tháo một nửa dây an toàn ra, dừng lại, sau đó buông dây an toàn ra nghiêng người liếc mắt nhìn, liền trông thấy trên màn hình hiển thị dãy số của gã yêu tinh quấn người kia.
Tạm thời không để ý.
Lần nữa thắt lại dây an toàn, cài khóa xong cô mới cầm di động lên, nhấn nghe điện thoại.
Con người cô rất không thích kề điện thoại sát lỗ tai, cảm thấy như vậy rất không thoải mái.
Lúc này trên xe chỉ có một mình cô, cho nên theo thói quen cô liền mở loa ngoài sau đó thả di động xuống.
Điện thoại được kết nối, Thẩm Ý Đông tức thì hét lên một tiếng, “Nam Nhược.”
Nam Nhược không quá tò mò trả lời, “Làm gì?”
“Cùng nhau ăn cơm nhé?”
Cô khởi động xe, trên mặt là nụ cười ẩn nhẫn, “Thẩm tổng là dựa vào cái gì cho rằng, tôi muốn cùng anh đi ăn cơm?”
“Tôi đưa em đi ăn đồ ăn ngon.”
“Món gì ăn ngon?”
Giống như nghĩ rằng cô đã mắc câu, liền tích cực nói: “Không phải em thích ăn lẩu sau, tôi đưa em đi ăn lẩu.”
“Không đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phoi-sung/255713/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.