Chương trước
Chương sau
Editor: Fuyu

Beta – reader: Băng Tiêu

Lâm Tĩnh Hải bước vào nhà, nằm vật lên ghế salon, một ngày mệt nhọc cả về thể xác lẫn tinh thần khiến cho hắn một chút cũng không muốn di chuyển. Nhìn trần nhà lạnh lẽo, hắn cảm thấy điều duy nhất khiến mình vui vẻ lại chính là có người ân cần thăm hỏi. Nhưng người kia cũng chỉ là một bằng hữu bình thường mà thôi.

Lâm Tĩnh Hải từ hồi vào đại học đã quyết định dọn ra ngoài ở, vì hắn cảm thấy ở một nơi mà đối với mình chỉ giống như ở trọ, vậy thì chi bằng bỏ chút tiền ra thuê lấy một phòng mà trú tạm. Cuộc sống lâu dần thành quen nhưng đôi khi, vào lúc đêm khuya thanh vắng, trái tim hắn cũng không khỏi có chút bi thương.

Trong lúc vô ý, bên tai lại vang lên thanh âm ôn nhu: “Tĩnh Hải.”

Lâm Tĩnh Hải nghĩ thầm: cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai gọi tên mình vừa thân thiết, mà lại không hề đánh mất sự đúng mực như vậy. Hắn không hổ là người lãnh đạo của tập đoàn lớn đến thế. So với hắn, mình vẫn còn kém hơn một số mặt.

Lâm Tĩnh Hải hít sâu một hơi, rồi đứng dậy đi thay quần áo tắm rửa. Phải tiếp tục cố gắng! Hắn âm thầm tự nhủ chính mình.

Đang nửa đêm, bỗng nhiên di động của Lâm Tĩnh Hải vang lên. Âm thanh của Tiểu Tào gấp gáp truyền đến:

“Tổng giám đốc, chuyến hàng của chúng ta lần này có chuyện rồi.”

Lâm Tĩnh Hải ngồi bật dậy: “Xảy ra chuyện gì?”

“Tôi đã tìm hiểu tin tức nội bộ, hiện giờ giá cả lô hàng của chúng ta đang sụt giảm. Chúng ta chắc cũng phải lập báo giá giảm xuống rồi.”

Lâm Tĩnh Hải hít sâu một hơi: “Lô hàng lần này cũng không ít. Cậu đừng vội, tôi lập tức tới công ty.”

Tới công ty tìm hiểu tình hình, kết quả bọn họ bị lỗ vì giá mua nguyên liệu đầu vào cao hơn với giá thị trường hiện tại. Cũng chẳng còn cách nào, công ty đành chỉ có thể nghĩ mọi biện pháp để đền bù tổn thất. Gọi điện thoại nói rõ tình huống với xưởng sản xuất, nhanh chóng hoàn tất thủ tục để tranh thủ sớm có thể giao lô hàng kia đi. Đến khi gần như giải quyết xong việc thì một ngày mới cũng đã bắt đầu.

Bởi vì cũng đã có những phương án dự phòng trước, nên khi sự việc xảy ra, mọi người cũng không quá bối rối, trái lại rất bình tĩnh chấp nhận bài học kinh nghiệm lần này.

Lâm Tĩnh Hải cả đêm khẩn trương đến giờ mới được thả lỏng một chút, nhưng cảm giác mệt mỏi liền kéo tới ngay lập tức. Hay là do tinh thần không có người để hướng tới, nên khó lòng mà có thể vững vàng. Mặc dù đã mệt như vậy, nhưng còn muốn cái gì đây?

Vừa định ngủ, điện thoại di động lại vang lên, Lâm Tĩnh Hải bắt máy: “Xin chào.”

“Tĩnh Hải, tôi vừa nhận được tin tức hàng nhập khẩu bị tụt giá, cậu có sao không? Có chịu ảnh hưởng chút nào không?”

“Cũng tạm, đã xử lý thích đáng nên cũng không tổn thất lớn lắm. Cám ơn anh.”

“Cậu chắc cũng mệt rồi? Nghỉ ngơi một chút đi. Lúc khác gặp nhau.”

“Ừm. Hẹn gặp lại.”

Cúp máy, Lâm Tĩnh Hải vốn rất mệt nhưng lại không thể nào ngủ được, chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần.

Gần đây các dự án đã hoàn thành, công ty cũng vượt qua một vài đối thủ nhỏ khác mà ngày càng khuếch trương thị trường, hôm nay chính là kỳ phát lương. Mọi người trong công ty đều vì việc nhận được lương tháng mà tỏ ra hưng phấn.

Lâm Tĩnh Hải cũng có chút vui vẻ, bởi vì hôm nay sau khi hết giờ làm việc, Lạc Tường sẽ đến rủ hắn đi ăn cơm. Hắn đối với người bằng hữu mới quen này quả thật vô cùng quý mến, cho nên vừa nghe y bảo muốn cùng nhau ăn cơm liền sảng khoái mà đáp ứng.

“Tĩnh Hải, tôi đang ở dưới tòa nhà cậu rồi. Xuống đây đi. Đừng lấy xe nhé, đi cùng xe với tôi luôn.”

“Được rồi, anh chờ một chút.”

Lâm Tĩnh Hải ngắt điện thoại, dọn dẹp một chút đồ nhân tiện đưa cho Tiểu Tào vài thứ rồi ra cửa. Cũng không biết rằng, phía sau các nhân viên đang hăng hái rỉ tai nhau:

“Các ngươi xem, sắc mặt của Tổng giám đốc thật tốt.”

“Hay là hôm nay đi hẹn hò? Tổng giám đốc của chúng ta hình như chưa từng hẹn hò thì phải.”

“Nói càn cái gì? Nghe nói hình như là đi gặp mặt người phụ trách một công ty khác đấy.”

________________________

Lâm Tĩnh Hải vừa bước ra khỏi toà cao ốc văn phòng không lâu, liền rất dễ dàng nhận ra xe của Lạc Tường, một chiếc Mercedes Benz màu đen, đứng bên cạnh là một người đàn ông đẹp trai phong độ, nổi bật như vậy thật khó khiến người ta không chú ý.

“Để anh đợi lâu rồi.”

“Không đâu, tôi cũng vừa mới đến thôi.”

Hai người ngồi trong chiếc xe quen thuộc cười nói, lạc Tường cũng chậm rãi khởi động xe:

“Muốn ăn cái gì?”

“Anh nói đi, hôm nay tôi mời khách, lúc nào cũng để anh mời thật là ngại.”

“Không cần để ý, bởi vì tôi rất tình nguyện được mời cậu đi ăn.”

Đột nhiên, Lạc Tường liếc mắt nhìn Lâm Tĩnh Hải một cái, hai người nhìn nhau một chút, rồi Lạc Tường mới dời tầm mắt đi. Chỉ còn lại Lâm Tĩnh Hải có chút ngu ngơ không biết phải làm sao.

“Tôi biết có một nhà hàng đồ ăn cũng không tệ, để tôi dẫn cậu đi.”

Đây là một nhà hàng chuyên phục vụ những món ăn dưỡng sinh truyền thống bổ dưỡng của Trung Quốc. Lâm Tĩnh Hải khi ăn cũng ít nói chuyện, bởi vì đồ ăn quá ngon. Mà Lạc Tường thì luôn tay gắp thức ăn cho Lâm Tĩnh Hải, chính mình lại ăn chẳng bao nhiêu.

“Đồ ăn dưỡng sinh của quán này đối với thân thể rất bổ, tôi trước đây còn đặc biệt nhờ bác sĩ của gia đình tư vấn cho, trong này có một vài vị thuốc đối với dạ dày của cậu cũng rất tốt. Nên ăn nhiều một chút nhé.”

Lâm Tĩnh Hải ngẩng đầu nhìn Lạc Tường: “Rất ngon, đa tạ.” Sau đó lại vội vàng cắm cúi ăn.

“Bây giờ mà nói cậu là tổng giám đốc tập đoàn thương mại Cẩm Hải đang nổi gần đây, có lẽ cũng không mấy người tin đâu, trông cậu ăn chẳng khác gì trẻ con.”

“A?”

Lạc Tường nhìn Lâm Tĩnh Hải vừa ngừng đũa, khoái trá tiếp tục trêu: “Vùi đầu vào ăn, cứ như một chú mèo nhỏ vậy, ngay cả tiền bạc trong người bị người ta móc hết có khi cũng không biết, thế nhưng lại có chút kén ăn.”

Xoạt một cái, lần này không nghi ngờ gì, mặt của Lâm Tĩnh Hải đã hoàn toàn đỏ lên.

“Cậu xem, mặt đỏ rồi, càng giống một hài tử, thật đáng yêu.”

Nhìn Lạc Tường cười tủm tỉm nói thêm một câu, trái tim Lâm Tĩnh Hải phút chốc đập thình thịch, vừa vội vừa xấu hổ lại vừa bối rối nói: “Tôi không ăn nữa.”

“Được rồi, được rồi, tôi không đùa nữa, cậu mau ăn đi. Ngoan.”

Ngoan? Nhìn Lạc Tường không coi ai ra gì mà tiếp tục bỏ thêm một quả bom to đùng, Lâm Tĩnh Hải thật hận không thể đâm đầu vào bát canh đậu hủ bốc khói nghi ngút kia mà chết đi.

Nhân viên phục vụ bên cạnh lại như không có việc gì tới gần nói: “Món ‘quốc sắc thiên hương’ của hai vị đã tới rồi.”

Không hiểu sao, bình thường trong công việc rất chững chạc, vậy mà lúc này Lâm Tĩnh Hải có chút cáu kỉnh, Lạc Tường dỗ dành hồi lâu thật vất vả mới chịu ăn xong bữa cơm. Bất quá, nói tóm lại đêm nay hai người đi ăn cơm cũng rất vui vẻ. Thoáng cái tựa hồ như mọi mệt nhọc đã bay biến hết.

Vốn Lâm Tĩnh Hải định lái xe về nhà, nhưng Lạc Tường không chịu, rất ra dáng một quý ngài mà đưa Lâm Tĩnh Hải về đến tận trước cửa nhà hắn.

“Cái kia, anh vẫn bảo tôi không nên nói cám ơn, nhưng đi cùng anh tôi thật sự rất vui vẻ, ngoài đối với anh nói cám ơn ra, tôi thật sự cũng không biết còn có thể nói gì.” Trước khi xuống xe, Lâm Tĩnh Hải nói với Lạc Tường.

Lạc Tường nhìn sâu vào đôi mắt của người kia mà bảo: “Tôi nói rồi, đừng nên cám ơn, tôi muốn chính là thứ khác.”

“Là thứ gì? Nếu anh nói ra, tôi nhất định sẽ hỗ trợ.”

“Thật sao?”

Lâm Tĩnh Hải thấy Lạc Tường rướn cả thân người về phía mình, trong lòng hắn có chút khó thở: “Ừ, thật mà.”

Đột nhiên, Lâm Tĩnh Hải cảm giác trước mắt có bóng người kề sát, một thứ gì đó rất ấm áp chạm vào bờ môi của hắn, nhẹ nhàng mơn trớn, sau đó Lạc Tường bỗng liếm môi hắn! Nói chính xác thì, vốn là trước hôn sau liếm!

Lâm Tĩnh Hải lần này thật sự luống cuống, ông trời ơi, nụ hôn đầu tiên trong 25 năm sống trên đời của hắn. Bởi vì chính mình trưởng thành không có gì nổi bật, hơn nữa lại không có dũng khí theo đuổi phụ nữ, cho nên tới bây giờ chưa từng nói chuyện yêu đương, tự nhiên cũng chưa từng hôn ai cả.

Nhưng lúc này, cư nhiên, cư nhiên có người hôn hắn, lại còn là một nam nhân! Quan trọng hơn là người này sự nghiệp thành đạt, tướng mạo anh tuấn, vóc người đẹp đẽ, đầu óc tuyệt đối không có vấn đề, chắc chắn là loại nam nhân để con gái xếp hàng mà mơ ước!

Lạc Tường chưa thỏa mãn lại tiếp tục cúi đầu ôn nhu hôn lên đôi môi người đã hoàn toàn ngây ngẩn trước mắt, tiện nghi không chiếm lúc này thì đợi đến lúc nào đây?

Lúc này, Lâm Tĩnh Hải mới đột nhiên có phản ứng. Không biết phải làm sao đối mặt người kia, hắn chỉ nghĩ đến phải đẩy cửa bỏ chạy. Bỗng một cánh tay ngăn cản hắn:

“Tĩnh Hải, nghe tôi nói hết đã. Chúng ta vốn là người trưởng thành, cậu biết tôi muốn gì rồi chứ?’

Lâm Tĩnh Hải gật đầu.

“Tôi biết, chuyện này với cậu là quá bất ngờ, tôi lần đầu nhìn thấy cậu đã thấy rất thích. Tôi cũng định sẽ từ từ tiếp cận, thế nhưng tôi lại không nhịn được mà hôn cậu, đối với cái hôn này, tôi nhất định sẽ không xin lỗi đâu.”

Lâm Tĩnh Hải lại gật đầu.

“Hy vọng cậu có thể cho tôi câu trả lời, hôm nay là thứ năm, vậy thứ năm tuần sau, được không? Hãy cho tôi đáp án.”

Lâm Tĩnh Hải có chút ngây ngốc, rồi lại chỉ có thể gật đầu.

Tay người kia lúc này mới buông lỏng ra, sau đó giúp hắn mở cửa xe: “Cũng không còn sớm nữa, cậu về nghỉ ngơi đi.”

Lâm Tĩnh Hải cũng không biết nói gì, theo lời vội vàng xuống xe mà chạy thẳng, đầu cũng không dám quay lại mà nhìn.

“Tĩnh Hải!”

Lâm Tĩnh Hải bất đắc dĩ ngừng lại, nhưng vẫn đưa lưng về phía Lạc Tường.

“Cho tôi một cơ hội, tôi sẽ đối xử với cậu thật tốt, nâng niu cậu trong tay như bảo vật.” Có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm của người nam nhân phía sau, giọng nói mang theo nồng đậm tình cảm cứ quanh quẩn bên tai hắn.

Trong lòng Lâm Tĩnh Hải vô cùng chấn động, bất giác quay đầu, nhìn thấy thân ảnh cao lớn của người kia đang đứng cạnh xe, trông không rõ vẻ mặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt như lưu ly kia sáng lấp lánh trong bóng đêm huyền ảo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.