Khương Hồ bị tiếng chuông nửa đêm đánh thức.
Rối loạn vài ngày, bắt người, thẩm vấn, xem đi xem lại mấy cái video ghê tởm, nghiên cứu hình thức, cách liên hệ của bọn họ. Cuối cùng đem vụ án kết thúc, hung thủ đều bị bắt giữ, cảnh quan bên ngoài đến trợ giúp cũng đã trở về địa bàn công tác của mình, nhưng vẫn luôn có điểm đáng ngờ, như bóng tối bao trùm làm cho lòng người bất an.
Khương Hồ ngủ không trầm, điện thoại trên đầu giường vừa đổ chuông, cậu liền tỉnh dậy, Thẩm Dạ Hi mặt nhăn mày nhíu, trở mình, vòng tay ôm lấy lưng cậu, như đang làm nũng mà cọ cọ, vùi đầu trong hõm vai cậu, rầu rĩ mà thì thầm: “Ai nha?”
Khương Hồ lười biếng, mắt không mở, đèn không bật, sờ soạng cầm lấy điện thoại: “Uy, alo.”
Đối phương không trả lời, trong bóng tối chỉ có tiếng hít thở từ bên kia điện thoại truyền đến, Khương Hồ mở to mắt, hơi hơi nhíu mày: “Ai đấy?”
Đối phương cười khẽ một tiếng: “Đánh thức cậu à, thực ngại quá.”
Cơn buồn ngủ của Khương Hồ nháy mắt tan biến: “Kha Như Hối.”
“Đừng như gặp kẻ thù vậy.” Kha Như Hối chậm rãi nói: “Thời gian dài không gặp cậu, sắp vào đông rồi, chú ý thân thể một chút.”
Thẩm Dạ Hi cảm giác được thân thể cậu cứng ngắc, mở to mắt, nghe xong hai câu liền biết là tình huống gì, xoay người mở đèn trên đầu giường, cũng không lên tiếng, chỉ có thể ôm lấy người cậu, như có như không vuốt ve lưng cậu, như là vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phoi-dao-hoai-dao/3202229/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.