Lúc nói Khương Hồ nhìn Thịnh Diêu một cái, Thịnh Diêu cho cậu ngón tay cái, đây là dùng điện thoại của Địch Hành Viễn gọi cho Mẫn Ngôn, chỉ cần cho Thịnh Diêu thời gian, truy theo là không thành vấn đề.
Mẫn Ngôn hít sâu một hơi, cứ cố gắng kiềm chế, lại nghe được trong thanh âm hắn có chút run rẩy: “Mi gọi đến để hỏi nữ cảnh sát kia sao?” Hắn dừng một chút, khẽ cười, giống như tìm được cái gì đó khiến hắn tự tin, nói chậm lại, kỳ quái nói: “Ả sẽ chết.”
Thẩm Dạ Hi duỗi tay đem Địch Hành Viễn đè xuống, cảnh cáo nhìn hắn, sắc mặt Địch Hành Viễn khi trầm xuống có phần giống Địch Hải Đông.
Khương Hồ hạ mắt, không nhúc nhích, chỉ nghe Mẫn Ngôn nói tiếp: “Làm sao vậy, bác sĩ? Mi vừa rồi không phải còn rất đắc ý nói ta là người ngoài vòng lẩn quẩn sao? Chuyện của mấy người có là gì lớn chứ? Mi có thể tìm được ả sao? Có thể cứu được ả sao?” Hắn cười đắc ý, “Mi cái gì đều không làm được, chỉ có thể cầu ta.”
“Cầu anh?” Khương Hồ nhẹ nhàng tiếp lời, “Thì ra mục đích anh bắt cóc Di Ninh chính là để làm cho người ta cầu anh sao?”
“Ta biết ả cùng Địch gia có quan hệ, các người không phải bắt tay đối phó ta sao?” Mẫn Ngôn cười đểu, “Bất quá nói thật, bộ dạng ả thật không tồi.”
Địch Hành Viễn nhắm mắt lại, tay Thẩm Dạ Hi trên vai hắn cứng như thép, làm thế nào cũng giãy không ra, hắn bỗng nhiên cảm thấy được, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phoi-dao-hoai-dao/3202193/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.