Mỗi một câu Khương Hồ nói ra, sắc mặt Địch Hải Đông liền lạnh đi vài phần, Thẩm Dạ Hi thì đang dùng ánh mắt đo lường khoảng cách của mấy người đó, tuy nói hiện tại quan hệ của bọn họ là hợp tác, ông Địch cũng tự xưng là lương dân toàn thân trong sạch, nhưng ai cũng không thể chắc chắn, lỡ có chuyện xảy ra thì phải làm sao, dù sao dưới tình huống như vậy, Khương tiểu ngốc miệng không thể ngừng lại tự kiếm rắc rối, có hậu quả gì chỉ sợ là mình phải đi thu thập.
Ngón tay Địch Đông Hải cầm quải trượng đột nhiên nắm chặt, Thẩm Dạ Hi vẻ mặt không sao cả, tay dưới bàn nhẹ nhàng đặt tại nơi để súng.
Lại nghe Địch Hải Đông đột nhiên nở nụ cười, tươi cười có vẻ vặn vẹo, giống như ăn phải đồ hư, mang theo vài phần dữ tợn, Thẩm Dạ Hi liếc mắt nhìn qua, ông Địch tuy có điểm nghiến răng nghiến lơi, nhưng tay cầm quải trượng đã buông lỏng ra, ông nói: “Bác sĩ Khương đột nhiên làm tôi nhớ đến một người bạn già – chìa khóa của tôi ở trong này.”
Ông nhẹ nhàng mở đầu quải trượng, bên trong cư nhiên lộ ra một cái máy kiểm tra vân tay nhỏ, Địch Hải Đông để tay lên trên, vang lên một tiếng ‘Tích’, xuất hiện một ô nhỏ, chìa khóa nằm ở bên trong, ánh mắt Khương Hồ dừng lại trên chìa khóa kia, đột nhiên thở dài.
Địch Hải Đông nghe tiếng thở dài này của cậu liền có điểm giật mình: “Bác sĩ Khương làm sao thế, là chìa khóa của tôi có vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phoi-dao-hoai-dao/3202174/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.