Thượng Đế nói, phải có ánh sáng, từ nay về sau ánh sáng và bóng tối phân biệt rõ ràng. Nhưng nếu chỉ có một thứ có thể xâm nhập vào trong đó, tràn ngập cả hai thế giới như trong lời nói, như vậy ta hi vọng, đó là tình yêu.
……………………………….
Lúc Khương Hồ mang hoa đi vào phòng bệnh, liền trông thấy người phụ nữ bên cạnh Tô Quân Tử, và thấy cô đang nắm tay một đứa bé gái. Kia thật sự là một người – không thể nói là cô có bao nhiêu xinh đẹp, nhưng khi cô cười lên, khuôn mặt giống như là tỏa sáng, như là ánh mắt trời, làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đứa nhỏ trong tay người phụ nữ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại trong thấy cậu, mắt liền sáng lên: “Chú Khương Hồ!”
Khương Hồ nửa ngồi xuống, vừa tầm với nó. Nó liền đưa tay bụ bẫm nắm lấy quần áo cậu, oán trách: “Chú từng hứa sẽ đến nhà tìm con để chơi, con đã chuẩn bị rất nhiều sách cũ, nhưng mà chú lâu rồi vẫn chưa đến!”
Khương Hồ giải thích: “Này…….thật là có lỗi…..” Cậu lấy từ bó hoa đang cằm trong tay ra một đóa hoa bách hợp, đưa cho nó “Tiểu mỹ nhân Tô Nhiễm, chú dùng cái này để thay lời xin lỗi có được không?”
Cô bé liền nhận lấy, nâng mặt nói: “Này tuy không nhiều lắm, nhưng con vẫn tha cho chú!”
Người phụ nữ nở nụ cười: “Tiểu Nhiễm, đừng không lễ phép như vậy.”
Tiếng của cô thật là dễ nghe, Khương Hồ nghĩ, quả nhiên có một số người trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phoi-dao-hoai-dao/3202078/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.