“Đây là bản báo cáo trong tháng của những vụ trẻ em mất tích, đến bây giờ đã có bốn người.” An Di Ninh đem những tấm hình của mấy đứa nhỏ mất tích bày ra thành một hàng, nam có, nữ có, tất cả đều xinh xắn, dễ thương “Những đứa trẻ mất tích cũng không sai biệt lắm đều là tám, chín tuổi, ở trường lại rất thông minh, lanh lợi, quan hệ gia đình bình thường, tình hình gia đình cũng không phức tạp, quan hệ cha mẹ bình thường, không có dính dáng gì đến những kẻ phạm tội, cơ bản là có thể loại trừ khả năng bị trả thù. Mặt khác, đều là gia đình có tiền, không có khó khăn, nhưng nhiều tiền của cũng không quan trọng, bọn bắt cóc một cú điện thoại cũng không gọi, hình như cũng không phải loại muốn tiền chuộc.”
“Là những đứa trẻ cùng tuổi, cùng xuống tay với những đứa trẻ giống nhau, cũng không cần tiền chuộc…Như vậy nghe như là bọn luyến đồng (yêu trẻ em) hoặc là bọn buôn người.”
Người nói chính là ngồi ở bên cạnh Tô Quân Tử, đôi mắt hoa đào dường như tỏa sáng, lộ ra vẻ chuyên tâm đặc biệt, cơ hồ làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác sâu sắc — đương nhiên cũng chỉ là cảm giác sai, người này là người đào hoa nhất cục – Thịnh Diêu, cậu rất nổi tiếng, những nữ cảnh sát coi cậu là một loại “Thuốc gây nghiện”, bọn họ tuy kính trọng cậu nhưng lại không thể gần gũi, có điều vẫn nhịn không được mà bị mê hoặc.”
Cậu ngồi nghiêng ngã trên ghế, ngón tay thon dài chống cầm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phoi-dao-hoai-dao/3202048/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.