Chương trước
Chương sau
Edit: Julia

Sài Nghê rốt cục hạ quyết tâm công khai quan hệ giữa mình và Cừu Kính, vấn đề ở chỗ là phương thức công khai thế nào? Buổi sáng tỉnh lại! Không, phải nói là từ sau khi quyết định, cô luôn suy nghĩ vấn đề này, nghĩ xem nên dùng cách gì không gây rung động quá, dễ dàng lượng giải, để tránh bị mọi người giận. Dán răng cũng nghĩ, rửa mặt cũng nghĩ, ăn bữa sáng cũng nghĩ, khi ngôi trên xe cũng vắt óc suy nghĩ.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

“Hả?” Giọng Cừu Kính khiến cô từ trong suy nghĩ tỉnh lại

“Từ lúc sáng tỉnh lại như người mất hồn, mày nhíu lại, em đang suy nghĩ hay phiền não gì, có muốn nghe ý kiến từ bên ngoài không, để anh giúp em nghĩ biện pháp nha?” Cừu Kính vươn tay xoa mặt cô..

“Chuyện này anh giúp em không được đâu.” Sài Nghê bất đắc dĩ lắc đầu nói.

“Em không nói làm sao biết anh giúp không được?”

“Người đối mặt với đồng nghiệp, trở thành địch của họ là em, không phải anh.” Cô thở dài.

“Em phiền não vì chuyện này sao?” Anh cũng thở dài theo.”Anh thấy thế này, anh cùng em đến văn phòng, tự mình xin mọi người chúc phúc cho hai ta, em cảm thấy thế nào?”

“Tốt lắm.” Cô gật đầu,”Có điều chờ anh đi rồi, chắc chắn em sẽ chết.”

“Dù sao cũng phải chết, trực tiếp thống khoái không phải tốt sao?”

“Này, người chết không phải anh, đương nhiên thấy thống khoái rồi.” Cô vô lực nói.

Cừu Kính nhịn không được cười nhẹ.

“Nếu thật sự khó khăn như vậy cứ thuận theo tự nhiên đi, chờ bọn họ phát hiện thì nói.” Anh ôn nhu khuyên giải, không ngờ cô vì vậy lại phiền não như thế.

“Không được, em không muốn trốn tránh nữa.” Cô lắc đầu cự tuyệt. “đúng rồi, tuần sau chúng ta về Chương Hoá đi.”

Cô muốn dẫn anh về, chính thức giới thiệu cho cha mẹ biết, nói cho bọn họ đây chính là người đàn ông cô muốn phó thác cả đời.

“Vì sao không phải tuần này? Tuần này em còn tăng ca sao?” Anh hỏi, cẩn thận lái xe tới ven đường.

Trong nháy mắt, xe đã dừng dưới lầu công ty, “Tuần này em phải dưỡng thương” Cô trả lời.

“Dưỡng thương?” Cừu Kính ngạc nhiên lại khó hiểu nhìn cô.

“Sau khi công khai quan hệ của chúng ta, thế nào em cũng bị mọi người thảo phạt một phen, cho nên em muốn ở trong nhà dưỡng thương.” Cô nghiêm túc nói, khiến anh không khỏi bật cười.

“Vậy có phải anh nên chuẩn bị đồ bổ cho em dưỡng thương không?”

Anh buồn cười hỏi.

“Đồ bổ hẳn không đủ, còn cần nhân sâm ngàn năm, hà thủ ô cùng Thiên Sơn tuyết liên làm thuốc dẫn mới được.” Cô đáp trả.

Anh cười to ra tiếng.

“Có muốn anh giúp em đả thông mạch Nhâm Đốc, để dễ chiến đấu không?” Anh tươi cười đầy mặt, trêu ghẹo hỏi. Còn Thiên Sơn tuyết liên nữa chứ! “Có điều cần một chút thời gian, hơn nữa phải đến nơi không người để, tránh tẩu hỏa nhập ma. Ân, anh nhớ gần đây có khách sạn tình yêu, chỗ đó rất tốt.” Vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc, hại Sài Nghê nhịn không được cười ra tiếng.

“Anh thật đáng ghét.” Cô cười, giơ tay đánh anh, lúc này mới để ý xe đã dừng dưới lầu, “Em phải đi đây, chúc em may mắn đi.” Cô xách túi xách, đưa tay đặt trên cửa xe, nói với anh.

“Chúc em may mắn.” Cừu Kính hôn cô. Cô mỉm cười, xuống xe, đứng ở ngoài cửa xe phất tay tạm biệt anh, mới đóng cửa xe đi vào công ty.

Vì trì hoãn thời gian đối mặt, cô không đi thang máy, mà lựa chọn đi thang lầu, từng bước một đi đến văn phòng sở vụ ở lầu ba. Sau khi tới lầu ba, cô đứng trước cửa thoát hiểm hít sâu một hơi, lấy thêm tự tin mở cửa thoát hiểm ra, thẳng lưng đi vào trong phòng.

Trong công ty, đa số các đồng nghiệp đã đến hết, có người đang ăn bữa sáng, có người đang sửa soạn này nọ, còn một bộ phận đang túm lại không biết nói cái gì. Sau khi vừa thấy cô xuất hiện, lập tức ngừng lại.

“Buổi sáng tốt lành.” Cô mỉm cười, tinh thần phấn chấn chào hỏi mọi người.

Trong văn phòng một mảnh lặng im, không ai đáp lời cô.

Sài Nghê trừng mắt nhìn, đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái. Nhưng mà nói gì thì nói, thứ Hai đi làm, ai mà tinh thần không ủ rủ, không phấn chấn, lười đến đến cực điểm, không lên tiếng trả lời cũng có nguyên nhân.

Cô bỏ qua cảm gíac kỳ quái, đến chỗ ngồi, bỏ túi xách lên bàn, tiếp theo cầm lấy cái ly, như mọi buổi sáng thường ngày, chuẩn bị đến phòng trà rót một ly cà phê.

“Hôm nay có ai uống cà phê không?” Giống như mọi khi, cô hỏi đồng nghiệp, bởi vì mọi người thường nói cô pha ca phê rất ngon, cho nên mỗi ngày buổi sáng cô thường đi pha cà phê, theo thói quen mới hỏi.

Lại một lần nữa, trong văn phòng im lặng một mảnh, không ai đáp lời. Sài Nghê hơi nhíu hạ mày, cảm giác kỳ quái lại xuất hiện. Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện? Mọi người sao lại kỳ quái thế, là cô đa tâm sao?

“Thục Phân, em thì sao?” Cô hỏi Thục Phân có thói quen uống cà phê.

“Không dám phiền toái.”

Ngữ khí trào phúng thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Sài Nghê không thể không hỏi, bởi vì thật sự rất kỳ quái.

Hồi hôm Thứ Bảy không phải rất tốt sao? Sao mới không gặp một ngày lại biến đổi thế này? Chẳng lẽ hôm thứ Bảy khi cô tan tầm đã xảy ra chuyện? Cô đoán.

“Xem bọn tôi là kẻ ngốc, đùa rất vui sao?”Thục Phân ngẩng đầu lạnh lùng nói.

Sài Nghê sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Có ý gì?”

“Có phải chị và phó tổng Cừu đang hẹn hò không?”

Cả người cô cứng đờ. Không nghĩ tới trước khi cô công khai, thì chuyện bị lộ.

“Chị.” Cô vừa mở miệng đã bị người ta cắt đứt.

“Chị không cần phủ nhận.” Thục Phân lạnh lùng nói,”Đêm qua có người ở sân bay nhìn thấy chị ở chung với phó tổng Cừu, còn ở trước mặt mọi người hôn môi. Hoá ra bình thường chị đứng đắn, đàng hoàng đều là gạt người, thật không biết xấu hổ mà!”

Sài Nghê khiếp sợ mở to hai mắt, không nghĩ tới Thục Phân nói cô như vậy.

Không biết xấu hổ? Cho dù cô giấu chuyện này, cô ấy không nên nói lời cay độc như thế.

Nhìn những người khác trong văn phòng, hy vọng có người vì cô nói chuyện, nhưng không ai giúp cô, chỉ có những ánh mắt thật lạnh lùng, trào phúng cùng không tha thứ, bọn họ đều trừng mắt nhìn cô, cô giống như địch nhân của họ.

Sao lại như vậy? Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, biết sẽ có người chịu không được, tức giận châm chọc một phen, nhưng là đại đa số đồng nghiệp hẳn sẽ nói cô nói giỡn, trêu chọc cô một lát, sau đó sẽ hâm mộ chúc mừng cô mới đúng, không phải sao?

“Hôm nay, chị định nói cho mọi người nghe chuyện này.” Cô chần chờ mở miệng giải thích.

“Chị đương nhiên muốn nói rồi, ai biết biết chị tốn hết bao nhiêu tâm cơ và công phu, mới câu được một người đàn ông hoàng kim độc thân, còn không khoe khoang bốn phía sao?” Thục Phân châm chọc khiêu khích.

“Em không nghĩ chị là người như thế, Sài Nghê. Bên ngoài thì bày bộ dáng không hứng thú, nhưng đằng sau lại sử dụng thủ đoạn.”

“Em rất ngạc nhiên, mọi người làm việc giống nhau, sao chị lại có thời gian đổi bạn trai, hoá ra nguyên nhân là đây, em đã hiểu.”

“Chị Sài, em vốn khâm phục, sùng bái chị, từ giờ trở đi không sùng bái nữa.”

“Làm việc cùng nhau lâu như vậy, hôm nay tôi mới thấy rõ bộ mặt của cô, Sài Nghê.”

Mọi người cô một lời tôi một lời đè ép cô, người không mở miệng nói chuyện, vẫn dùng biểu tình chán ghét, lạnh lùng nhìn cô.

Tâm Sài Nghê đều lạnh.

Đây là đồng nghiệp làm việc cùng cô 5,6 năm? Đây là những người mà khi cô có đồ ăn ngon sẽ chia sẻ, là những người không làm việc xong, thì cô sẽ ở lại tăng ca giúp đỡ đây ư? Đây là những người cô cẩn thận suy nghĩ nói cho họ biết mình đang quen Cừu Kính, còn ở chung, còn định nói chuyện kết hôn?

Hoá ra cô vẫn cho rằng đây là một gia đình thứ hai của mình.

Hoá ra đây là sự thật, suy nghĩ ngây thơ chỉ có mình cô.

Thật sự không biết nên nói gì để biểu đạt đau lòng và thất vọng của mình đây? Sài Nghê trực tiếp xoay người tránh ra, một mình trốn trong phòng trà. Chính là cho dù đến phòng trà, cũng bị người ta dùng biểu tình chán ghét nhìn mình, [ yêu là tự do ] cho dù cô nói thế, họ vẫn dùng gương mặt đó cùng ngữ khí châm chọc, cô không nghe thấy họ nói gì, bởi vì cô rất khó chịu, khó chịu đến không chịu nổi. Cô và Cừu Kính quen nhau không nói cho họ biết là tội ác đầy trời sao? Cô thật sự không hiểu.

Nói trắng ra, yêu đương là chuyện hai người, cô không có nghĩa vụ xin phép họ, cũng không phải có sự đồng ý của họ, bọn họ dựa vào cái gì mà khiêu khích với cô, còn công kích cô nữa?

Ra vẻ đạo mạo, trong ngoài không đồng nhất phải không?

Hoá ra ở trong mắt họ, cô là người như vậy hiện tại cô đã biết.

Cắn cắn môi, cô pha cho mình một ly cà phê, để hương thơm bay vào phòng, để máy người kia muốn uống cũng không uống được.

Nếu họ đã vô tình, vậy từ nay về sau cô không pha cà phê cho họ nữa, cũng đừng nghĩ muốn cô giúp đỡ làm việc, tăng ca giúp họ? Tất cả đường mơ!

Nếu bị nói ra vẻ đạo mạo, trong ngoài không đồng nhất, vậy cô sẽ không đế ý đến mấy người ích kỉ, khiêu khích đó, cho dù bị phê bình sau lưng. Cho dù bị chị Cố gọi vào văn phòng giáo huấn, cô cũng không để ý.

Sài Nghê hạ quyết tâm, muốn bình ổn tức giận trong lòng chỉ có một cách, để cho bọn họ đến xin lỗi, nếu không tất cả đều không bàn nữa.

.

Chuẩn bị tốt bữa sáng, lại chậm chạp không thấy bà xã từ phòng ngủ đi ra, Cừu Kính đành phải vào phòng tìm người, vừa vào thấy Sài Nghê vẫn mặc áo ngủ nằm ở trên giường, anh lo lắng bước đến.

“Làm sao vậy, không thoải mái ở chỗ nào à?” Anh ngồi bên giường, đặt tay lên trán cô kiểm tra độ ấm.

“Không có.” Sài Nghê nắm bàn tay đặt trên trán mình.

“Không có, sao còn không thay quần áo, em không sợ muộn à?” Anh hỏi cô.

Cô trầm mặc không nói.

“Làm sao vậy?” Anh ôn nhu hỏi.

Cô do dự một chút, nhìn anh lắc lắc đầu. Cô không nghĩ đem vấn đề của mình nói cho anh nghe, huống hồ anh cũng không giải quyết được, đây là chuyện của cô, phải do cô giải quyết.

“Vậy anh mau ăn sang, rồi chuẩn bị đi làm đi, hôm nay em xin nghỉ một ngày.” Cô mỉm cười nói với anh.

“Xin phép nghỉ ngơi.” Ánh mắt nhìn cô không rời.

“Ừ…… Xin phép.” Cô không nói dối anh được.

“Vì sao?” Thật không giống cô tí nào, cô là người có trách nhiệm với công việc, không có việc gì sẽ không tùy tiện xin phép nghỉ.

(Bạn đang đọc truyện Phó tổng Cừu hoàn mỹ – Kim Huyên được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

“Em đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi cho tốt.” Cô qua loa lấy đại một cái cớ, lại không biết nụ cười trên mặt mình có bao nhiêu gượng ép.

Từ hôm thứ hai sau khi chuyện cô và Cừu Kính quen nhau lộ ra, đồng nghiệp bắt đầu cô lập cô, xa lánh cô, ngoại trừ lúc làm việc, không ai nguyện ý nói với cô nửa lời. Loại hành vi con nít này ngay từ đầu làm cô cảm thấy thật buồn cười, nhưng mà thời gian càng dài, cô cười không nổi.

Vốn cô nghĩ à mình không cần quan tâm, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được, nhưng mà trường kỳ bị xa lánh như vậy cũng là cách ngược đãi tinh thần, khiến cô không muốn đi làm nữa, càng lúc càng chán ghét đối mặt với đám người ở công ty.

Nếu cô không muốn nói, Cừu Kính cũng không bắt buộc cô, chỉ gật đầu, sau đó cúi đầu hôn cô, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Sau khi anh đi, Sài Nghê lập tức dùng chăn che mặt, cảm giác thật buồn.

Những người đó rốt cuộc muốn bao lâu mới có thể khôi phục bình thường, không hề thấy ngây thơ sao? Nếu họ vẫn như vậy, cô có biện pháp gì làm việc trong hoàn cảnh một ngày bằng một năm đây? Cô rất thích công việc kế toán, cũng thực thích phương thức chị Cố dẫn dắt, cô học rất nhiều từ nơi đó, cô thật sự không nghĩ sẽ cô phụ người bồi dưỡng cô, bỏ người đó mà đi, bởi vì cô biết đào tạo một kế toán viên cao cấp khó khăn thế nào, dù sao cô làm việc ở đó đã 6 năm.

Chán ghét, chán ghét, chán ghét, vì sao những người đó không có chút thành thục, vì sao cô phải chịu cảnh đối xử thế này?

Nếu cô có thể kiên cường một chút, nếu không bị động, lại làm theo ý mình, hiện tại sẽ không thống khổ như vậy. Thật sự rất khó chịu……

Đột nhiên chăn bị xốc lên, khiến Sài Nghê kinh ngạc, nháy mắt mở to hai mắt.

“Rời giường.” Cừu Kính mỉm cười đứng ở bên giường nói.

Cô nhìn trừng trừng, hơi có chút phản ứng.

“Anh không đi làm sao?” Cô liếc mắt nhìn đồng hồ đặt bên giường, 8 giờ 42 phút, 9 giờ anh ấy làm việc, bây giờ còn ở nhà sẽ đến muộn mất.

“Hôm nay anh xin nghỉ một ngày.” Anh nói.

“Vì sao?” Cô ngạc nhiên nhìn anh hỏi.

“Anh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi thật tốt.” Anh mỉm cười, đem câu trả lời lúc nãy của cô nói lại. Cô kinh ngạc nhìn anh, cũng hiểu anh xin phép nghỉ là muốn bồi cô. Anh ôn nhu săn sóc như thế khiến hốc mắt cô liền đỏ, “Em không muốn khóc.” Giọng cô khàn khàn, nước mắt chực chờ trong hốc mắt.

“Vậy đừng khóc, chúng ta đi chơi.” Anh nói.

Cô ngây ngẩn cả người, ngay cả nước mắt còn trong hốc mắt, không chảy ra.

“Đi chơi?” Cô ngơ ngác hỏi.

“ Núi Kiếm Hồ quá xa, chúng ta đi thôn Lục Phúc, một ngày đến không thành vấn đề. Đã lâu rồi anh không đi chơi, ít nhất đã 10, 20 năm đi? Không biết chạy đến ngồi thuyền hải tặc còn kích thích giống như trước kia không?” Anh hưng trí bừng bừng nói.”Em đi chơi chứ? Đừng nói với anh là em không dám chơi vòng xoay ngựa gỗ hay ngồi ly cà phê xoay nha.”

Theo lời anh nói, trong đầu Sài Nghê hiện lên hình ảnh tàu siêu tốc, thuyền hải tặc và mấy trò chơi trong công viên giải trí, đột nhiên tràn ngập chờ mong.

“Được, chúng ta đi thôn Lục Phúc chơi.” Cô gật đầu, có động lực nhảy xuống giường, bắt đầu chuẩn bị ra ngoài.

Thấy cô khôi phục sức sống, Cừu Kính âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật qua một tuần này, anh đều chú ý thấy tâm tình cô không tốt, đại khái đoán được có liên quan đến chuyện công khai quan hệ của hai người, nhưng bởi vì cô không nói cho anh, cho nên anh cũng chỉ có thể giả làm như không biết, vẫn hôn cô, ôm cô, để cô tìm kiếm năng lượng chống đỡ từ trên người anh.

Cô là một cô gái kiên cường, ngoài mềm trong cứng, điểm ấy lần đầu tiên ở công viên cùng cô uống rượu, anh đã phát hiện.

Anh nghĩ, cô không nói với anh, vì cô tin tưởng mình có thể giải quyết, như vậy anh sẽ tin cô. Cho nên, chờ khi nào cô đồng ý nói với anh, không thì anh sẽ không hỏi.

Thay một bộ quần áo đi chơi, Sài Nghê nhét bữa sáng vào túi, rồi kéo Cừu Kính xuất môn, chạy đến thôn Lục Phúc.

Không phải ngày nghỉ nên khách không nhiều, ngoại trừ mấy trò chơi ăn khách, những trò chơi còn lại không cần phải xếp hàng, muốn chơi liên tiếp cũng không thành vấn đề.

Sài Nghê nhớ trước kia mình rất lớn gan, chuyên chọn chơi những trò người ta không dám chơi, giống như tàu siêu tốc, qua núi lửa, thuyền hải tặc, … mà hiện tại chuyện gì xảy ra? Mấy trò đó cô chỉ chơi một lần, liền cảm thấy chân nhũn, muốn cách xa mấy trò chơi đó càng xa càng tốt. Là cô gìa đi, hay không còn can đảm nữa? Bằng không sao lại nhát gan như thế? Mặt Sài Nghê trắng bệch, chân mềm nhũn bước xuống thuyền hải tặc, còn chưa kịp thở ra hơi, Cừu Kính lại kéo cô, kích động chỉ về phái trước. “Trò thần giận dữ không có ai xếp hàng, có muốn ngồi đó không?”

“Không cần!” Cô theo phản xạ, cự tuyệt lời đề nghị của anh, hai chân như dính vào mặt đất, từng bước cũng không chịu đến phía trước.

Cừu Kính sửng sốt một chút, bởi vì phản ứng của cô mà trợn mắt há hốc mồm, tiếp theo nhịn không được nở nụ cười.

“Không phải lúc nãy, em nói có thể chơi mười lần sao?” Anh trêu chọc cô.

“Lúc trả thì có thể, bây giờ già thì không được.” Nỗi khiếp sợ khiến Sài Nghê thành thật lắc đầu, không cậy mạnh.

“Già đi? Em hiện tại mới mấy tuổi?!” Cừu Kính cảm thấy buồn cười, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô hỏi.

Nàng không để ý đến anh, liếc nhìn xung quanh, thấy vòng xoay ngựa gỗ, hiện tại chơi mấy trò chơi cảm gíac mạnh xong, cô muốn chơi trò nhẹ nhàng.

“Em muốn chơi vòng xoay ngựa gỗ.”

“Khác biệt lớn quá không?” Cừu Kính ngẩn người, quả thực dở khóc dở cười.

“Mặc kệ, đi với em.” Không thêm để ý tới anh, cô trực tiếp nắm tay anh đến vòng xoay ngựa gỗ. Lần này, Sài Nghê chọn trò chơi đối với tim nhẹ nhàng, tuy rằng không kích thích, nhưng là ít nhất không đè ép trái tim, hơn nữa Cừu Kính vẫn dùng gương mặt khổ không tả nổi bồi cô, khiến cô cười không ngừng, vui vẻ vô cùng.

Bọn họ chơi đến chạng vạng tối mới về, trước khi đi, thấy có vòi phun nước, cô hưng phấn kéo anh đi xem, còn cố ý hất nước suối, làm hai người ướt nhẹp, chật vật không chịu nổi. Nhưng mà thấy cô cười tươi, thoải mái không thôi, hết thảy đều đáng giá.

Đáng tiếc thời gian không cho.

Chơi xong, cô ghé lên xe ngủ thiếp, tỉnh lại, vẻ mặt cô đơn của cô bất tri bất giác khiến anh anh buồn bực không vui.

Cừu Kính lại nhẫn, rốt cục buổi tối sau khi lên giường mới mở miệng.

“Có muốn trò chuyện chút không?” Anh vòng tay ôm cô, ôn nhu hỏi.

Sài Nghê trầm mặc lắc lắc đầu.

“Em cứ như vậy, anh càng lo lắng.” Anh nói

Sài Nghê cuộn tròn người nằm vào trong lòng anh, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn dật đầy ưu sầu, mày mặt nhăn lại. Cô vốn không muốn khiến anh lo lắng, cho nên mới không nói cho anh biết, không nghĩ tới vẫn làm cho anh lo lắng.

“Thật xin lỗi”Cô vuốt mày nhíu lại của anh,“Em vốn không muốn anh lo lắng.”

Anh hôn lên tay cô, “Đã xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi: “Đồng nghiệp của em đến bây giờ không chấp nhận nổi quan hệ của hai ta?”

Cô thở dài, ngồi dậy. “Học nói em lừa gạt họ, làm ra vẻ, trong ngoài không đồng nhất.”

“Là ý gì?” Cừu Kính nhíu mày cũng ngồi dậy theo.

“Mọi người không muốn nói chuyện với em.” Cô lắc đầu nói ra sự thật.

“Ý là bọn họ cô lập em?”

“Ừ” Cô bất đắc dĩ đáp nhẹ một tiếng.

Cừu Kính quả thực không thể tin được sẽ phát sinh chuyện này. Cũng không phải con nít, đầu óc mấy người đó có vấn đề à? Huống hồ anh và Sài Nghê quen nhau, có liên quan gì đến họ? Họ dựa vào cái gì mà tức giận, cố ý làm khó dễ nữ nhân của anh.

“Chị Cố đối với chuyện àny có ý kiến gì không?” Đè cơn giận, anh trầm mặc hỏi.

“Gần đây chị Cố có việc, thường không ở trong công ty, cho nên không có chú ý tới.”

“Em hãy nói tình trạng này cho chị ấy, anh tin chị chị ấy sẽ không để vấn đề này phát sinh ngay nơi chị ấy quản lí.”

“Không được. Nếu em nói cho chị Cố, chị sẽ tăn dạy mọi người, nhưng mà lại làm không khí trong văn phòng cương lên, mọi người càng thêm chán ghét em, chị Cố sẽ bị nhiều người cười chê, bởi vì trước kia có người cho rằng chị Cố thiên vị em, em nghĩ đây không phải là cách hay.”

“Vậy nếu anh mời họ ăn cơm bồi tội? Họ chấp nhận không? Sẽ vì vậy không giận nữa?” Cừu Kính suy nghĩ trong chốc lát, hỏi.

Sẽ nhận, nhưng hết giận hay không cũng không biết. Quan trọng là, cô không hy vọng anh quá thân thiết với họ, bình thường ở đằng xa nhìn trộm, là có thể làm cho họ hưng phấn thảo luận nửa ngày, trời mới biết lúc gần gũi, họ sẽ hành động gì hay không? Cô không thích có người ở trước mặt cô, thân thiết kéo tay nam nhân của cô.

Còn có một nguyên nhà là

“Chúng ta không có làm sai, sao phải bồi tội?” Cô lắc đầu nói.

“Anh không muốn em tiếp tục làm việc trong hoàn cảnh bị xa lánh.”

“Em cũng không muốn. Cho nên mấy ngày nay em luôn suy nghĩ một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Em muốn đi thi.”

“Đi thi?”

“Tham gia cuộc thi quốc gia, thi đậu bằng chứng nhận kế toán viên cao cấp. Chỉ cần có chứng nhận, em muốn làm việc ở đâu cũng không thành vấn đề, thậm chí tự mình mở công ty cũng được.”

“Ý em là muốn từ chức?”

Cô gật gật đầu, đây là biện pháp tốt nhất cô đã nghĩ.

Không khí làm việc bây giờ cô không thích, nếu cô còn ở đó, họ sẽ làm tới, cũng giống như lời nói làm một ngày như một năm, cô cần gì giống như con ngựa nhớ chuồng? Chỉ là…

“Em cảm thấy làm vậy thật có lôi với chị Cố, bởi vì chị ấy dạy em rất nhiều, đối với am rất tốt.” Cô ưu thương nói.

“Em cho rằng chị ấy sẽ thả cho em đi sao? Anh nghe nói chị Cố coi trọng em lắm.”

“Cái tốt nào cũng có kết thúc. Chị Cố thường nói người không có chỉ thì ở chỗ thấp, còn người có chí thì bước đến chỗ cao. Nếu em rời đi là vì tương lai của mình, em nghĩ rằng chị ấy sẽ không ngăn cản em đâu” Nói xong, cô hít sâu một hơi. “Tóm lại, em sẽ tìm thời gian nói với chị ấy.”

Cừu Kính gật gật đầu, xem ra cô đã hạ quyết tâm, làm ra quyết định sang suốt. “Thi Kế toán viên cao cấp rất khó sao?” Anh hỏi.

“Rất khó.” Cô chắc như đinh đóng cột, “Nghe nói toàn Đài Loan hiện nay kế toán viên cao cấp chỉ có ba ngàn người mà thôi, cho nên sau khi từ chức, em phải dụng công đọc sách mới được.”

“Anh ủng hộ em, còn có thể ở cạnh chuẩn bị đồ ăn khuya mỗi khi em thức đêm học” Anh ôn nhu hôn cô, mỉm cười nói: “Cố lên.”

“Nếu em thi rớt thì sao?” Cô tò mò hỏi anh.

“Vậy tất cả mặc cho số mệnh đi.” Anh nghiêm túc nói, chọc cô cười.

“Cảm ơn anh đã bên em.” Cô dựa sát vào trong lòng anh.

“Không cần khách khí.” Lại hôn cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.