Sau khi xuất ngoại, chờ mãi đợi mãi cũng không đợi được lúc cô ấy liên lạc với tôi.
Tôi nhờ Lộ Thanh nghe ngóng xem có chuyện gì sao.
“Anh à, người ta vốn dĩ chẳng có điện thoại.”
Cũng đúng.
Sao cô ấy nỡ mua điện thoai được chứ.
Sau lần đó, Lộ Thanh sẽ kể chuyện của cô ấy với tôi.
Năm nào cũng đứng đầu, lần nào cũng hạng nhất
Cô ấy có học bổng, bố tôi đã âm thầm tài trợ cho cô ấy, nên cuộc sống của cô hẳn sẽ không khó khăn đến thế.
Đương nhiên tôi không để cho bố mình ra mặt, tôi không muốn sau này bọn tôi bên nhau, cô ấy sẽ tự ti.
Tôi vừa kiêu ngạo lại vừa đắc chí: “Cũng không nhìn xem cô ấy là ai, cô ấy sắp thi vào Thanh Hoa đấy.”
Lộ Thanh cười nhạo tôi: “Anh, anh có vấn đề gì đúng không? Người ta căn bản không biết anh, anh yêu đơn phương, đừng nói anh là kẻ cuồng yêu nhá?”
Khi Ôn Nhiễm lên đại học, cô áy kết bạn với tôi.
Cũng được, vẫn chưa quên tôi.
Hai chúng tôi thỉnh thoảng trò chuyện.
Tôi muốn tỏ tình nhưng quá đột ngột và tôi không chắc cô ấy có ấn tượng gì với tôi.
Chờ về nước vậy.
Tốt nghiệp xong tôi sẽ về.
Năm ba đại học.
Lộ Thanh gọi điện cho tôi, giọng điệu không tốt nói: “Anh, Ôn Nhiễm, có bạn trai rồi.”
Hôm đó tuyết rơi và lạnh đến lạ thường.
Tôi dừng lại một lúc lâu rồi nói: “Ừm, yêu đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-tinh/3315453/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.