Anh ấy cũng nghe thấy.
Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm: “Ôn Nhiễm, anh ta không phụ em, có phải em hối hận vì đã vội vàng kết hôn với anh không?”
Tôi không nói nên lời.
Tôi muốn biết rõ
Trong đầu tôi hỗn loạn: “Em phải đi tìm anh ấy”.
“Ôn Nhiễm.” Phó Yến Từ siết chặt tay tôi, nói từng chữ một: “Em đang nóng lòng muốn đi tìm anh ta vậy phải không?”
Biết anh hiểu lầm, tôi vội vàng giải thích: “Em chỉ…”
“Phó thiếu.”
Lý Tư giẫm lên giày cao gót, duyên dáng đi tới, chợt nhớ tới cảnh tượng bên trong, vội gạt tay anh ra.
“Thế còn anh thì sao? Ở trong kia anh không quyến rũ Lý Tư à? Người ta nói Phó Yến Từ phong lưu thành tính, em cản trở chuyện của anh phải không? Vừa hay người cũng đến rồi, em nhường chỗ cho cô ta.”
Tôi xoay người bước đi.
Mang giày cao gót và mặc váy, người tôi lạnh và chân tôi đau nhức.
Cái chỗ tồi tàn này cũng không gọi được một chiếc xe.
Đi được khoảng chừng 500 mét, tôi giận dữ đá văng đôi giày cao gót của mình và ném chúng đi.
Cười đi, cười đi, có gì mà buồn cười thế.
Giây tiếp theo tôi nhặt đôi giày lại.
Đắt quá, ít nhất cũng 3 vạn.
Đủ 3 tháng tiền thuê nhà của tôi.
“Nhiễm Nhiễm.”
Chiếc Bentley dừng lại, để lộ khuôn mặt của Giang Chấp.
Anh mở cửa xe bước ra, nhìn qua nhìn lại, cau mày: “Muộn thế này mà anh ta để em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-tinh/3315448/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.