Lâm Chi Hạ thực thích cái ôm của Phó Hàn Xuyên, ấm áp khô ráo, làm cho người thể hàn như cô lúc nào cũng thấy ấm áp. Mặc dù Phó Hàn Xuyên quá bá đạo, thời điểm ôm cô luôn dùng bàn tay sờ sờ véo mông, nhưng trong nửa năm sinh hoạt chung đã dần dần trở thành thói quen.
Trừ bỏ khi làm tình khiến cô bị đau thì thật sự Phó Hàn Xuyên là một người chồng tốt.
Lâm Chi Hạ ngủ đến thoải mái nhưng cái ôm ấm áp lại không thấy, một bên giường cũng ít đi trọng lượng của một người đàn ông, cô mơ mơ màng màng biết Phó Hàn Xuyên đã rời giường.
Người đàn ông này sống theo quy tắc một cách đáng sợ. Cuối tuần sẽ không ngủ nướng, mỗi ngày dậy sớm rồi chạy chậm một giờ để bảo trì dáng người hoàn mỹ kia.
Lâm Chi Hạ là người thường, khó có được một ngày cuối tuần, cô muốn ngủ bao lâu liền ngủ bấy lâu, tiếp tục vùi mình trong ổ chăn ấm áp.
Nhưng không biết bao lâu sau, đôi tay cô từ trong chăn bị một người kéo ra ngoài, lòng bàn tay cũng bị nhét vào một miếng vải dệt mềm mại.
Cô theo bản năng sờ sờ. Thon dài, bề mặt trơn bóng, là cà vạt của Phó Hàn Xuyên.
Cô còn chưa tỉnh ngủ, ý thức mơ mơ màng màng, đôi mắt cũng không mở, đôi tay lại như một thói quen đưa về phía trước, đem cà vạt vòng vào trên cổ người đàn ông đang cúi đầu trước mặt cô.
Ở trên thương trường Phó Hàn Xuyên luôn luôn thuận lợi, nhưng trong sinh hoạt bình thường lại là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-tien-sinh-va-pho-phu-nhan/229714/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.